NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 63

"Suzumiya-san đâu rồi?"

"Biết chết liền. Cô ta trốn biệt từ hồi tiết sáu. Chắc lại đi thó mấy thứ

lỉnh kỉnh ở đâu rồi."

"Chị có cần phải làm lại những gì Suzumiya-san bắt chị làm như hôm

qua không...?"

Thấy Asahina buồn rười rượi, tôi nhẹ nhàng nói.

"Đừng lo! Nếu cô ta làm điều gì lạ, em sẽ dùng mọi biện pháp để ngăn

cản. Cô ta có thể dùng chính mình để tống tiền! Em không phải loại người
dễ dàng chịu thua khi tranh cãi đâu."

"Cảm ơn em."

Asahina cúi người xuống. Tôi có cảm giác tôi vừa ôm chặt cô ấy. Dĩ

nhiên tôi chưa làm như vậy.

"Vậy chị trông cậy vào em đấy."

"Không có gì."

Tôi trấn an Asahina liên tục, nhưng chỉ năm phút sau, những lời nói đó

bị gió cuốn bay mất, tan biến như bong bóng xà phòng. Tôi ngây thơ quá!

"Hiya!"

Haruhi hăng hái, trên tay là hai cái túi giấy.

"Xin lỗi, tôi trễ một chút."

Cậu thì khỏi nói rồi! Những người như Haruhi thì việc quan tâm đến

người khác là điều cuối cùng họ nghĩ tới trong đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.