NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 88

Nhưng tại sao nơi nay lại có vẻ như chưa từng có ai sống ở đây?

Ngoài phòng khách với một cái bàn nhỏ cùng một chiếc chăn giữ ấm,

chẳng còn thứ gì cả. Không rèm che cửa, không có thảm lót dưới sàn gỗ
rộng mười thảm tatami.

"Ngồi đi."

Nagato nói rồi bước vào nhà bếp, nên tôi ngồi quỳ xuống trước bàn.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ nát óc rằng tại sao một đứa con gái lại mời

một thằng con trai về nhà khi cha mẹ không có ở nhà, Nagato cử động một
cách máy móc, đặt khay xuống bàn, lặng lẽ ngồi xuống đối diện tôi trong
bộ đồng phục.

Yên lặng đến khó chịu.

Cô ấy còn không rót trà cho tôi, chỉ ngồi đó một cách vô cảm. Tôi

càng cảm thấy khó chịu hơn nữa.

"À...Người nhà cậu đâu rồi?"

"Không có ai cả."

"Thì ra là người nhà cậu không có ở nhà...Họ đi đâu vậy?"

"Ngay từ đầu tôi là người duy nhất ở đây."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe Nagato nói đủ một câu dài như thế.

"Cậu sống riêng à?"

"Đúng."

Hay thật, một nữ sinh năm nhất sống một mình trong một căn hộ cao

cấp! Cô ấy nghĩ rằng chuyện này cũng hợp lí sao? Tôi thở ra nhẹ nhõm khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.