NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 87

"À xin lỗi cậu...Chúng ta đang đi đâu vậy?"

Tôi nên hỏi câu này sớm hơn. Nagato từ từ bước đi dọc hành lang, trả

lời.

"Nhà của tôi."

Tôi dừng lại ngay tức khắc. Khoan đã, tại sao Nagato lại dẫn tôi về

nhà?

"Đừng lo. Không có ai đâu."

Cái gì? Cậu nói vậy là có ý nghĩa QUÁI gì?

Nagato mở cửa phòng 708 và nhìn tôi chằm chằm.

"Vào đi."

Cậu có nghiêm túc không đấy?

Tôi cố gắng trấn an. Trong khi tôi đang cởi giày ra, Nagato đóng cửa

lại.

Tôi có cảm giác rằng mình mới vừa đặt chân lên thuyền cướp biển.

Tôi quay người lại theo phản xạ khi nghe thấy tiếng đóng cửa nghe như báo
hiệu điềm xấu đó.

"Mời cậu vào."

Nagato nói một cách dứt khoát và cũng cởi giày ra. Căn phòng được

chiếu rọi sáng hẳn lên, làm tôi có cảm giác nó trở nên rộng hơn.

Một phòng khách, một nhà bếp đi chung với phòng ăn, và ba phòng

khác - tôi đoán đây là nhà dành cho giới thượng lưu. Vì nó khá gần nhà ga,
nên chắc căn hộ này sẽ rất đắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.