NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 85

Nét chữ rất ngay ngắn như thể nó được đánh máy ra vậy. Nét chữ gọn

ghẽ thế này nhất định là của Nagato. Thế nhưng, tôi vẫn không dám chắc.

Tôi đã nhận được quyển sách này mấy ngày rồi. Vậy bảy giờ này là

bảy giờ mấy hôm trước sao? Hay là bảy giờ tối nay? Có phải Nagato nghĩ
rằng nhất định tôi sẽ tìm ra được miếng đánh dấu trang này một ngày nào
đó và ngồi chờ ở công viên mỗi tối sao? Có phải lí do Nagato muốn tôi đọc
quyển sách vào đêm nay là để tôi phát hiện ra miếng đánh dấu trang vào lúc
này hay không? Vậy tại sao cô ấy lại không trực tiếp nói với tôi? Hơn nữa,
tôi không biết tại sao Nagato lại gọi tôi ra ngoài công viên.

Tôi nhìn đồng hồ. Vừa hơn sáu giờ bốn mươi lăm. Dù đây là nhà ga

gần trường tôi nhất, tôi cũng phải đạp xe ít nhất hai mươi phút mới tới được
đó.

Tôi suy nghĩ trong chừng mười giây.

Tôi nhét miếng đánh dấu trang vào túi rồi chạy thẳng xuống dưới nhà,

nhẹ nhàng như một con thỏ. Tôi gặp em gái ở cửa ra vào, nó đang cầm một
que kem và hỏi: "Anh đi đâu vậy Kyon-kun?" Tôi trả lời: "Nhà ga" rồi
nhảy lên chiếc xe đạp được dựng gần cửa, đạp nhanh tới điểm hẹn.

Nếu Nagato không có ở đó, tôi nghĩ tôi nên tự cười vào mặt mình là

vừa.

Có vẻ như tôi chả cười được rồi.

Tôi đạp xe cẩn thận và đến bảy giờ mười tôi mới tới công viên ở trước

nhà ga. Vì công viên này nằm khá xa đường chính, nên bây giờ cũng không
có nhiều người ở đây.

Dưới tiếng ồn của xe lửa và xe hơi, tôi dắt xe đi vào. Trong ánh sáng

leo lét của mấy những ngọn đèn đường, tôi khó khăn lắm mới thấy dáng
người nhỏ bé của Nagato Yuki ngồi trên một chiếc ghế dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.