NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 183

29.

Fabio đợi cô trên ngưỡng cửa. Đèn đầu cầu thang, cửa chính và

phòng khách đều bật sáng. Khi nhận từ cô bịch ny lông đựng kem,
anh nắm tay cô và hôn lên má cô như thể đó là điều tự nhiên nhất
phải làm. Anh khen bộ váy cô mặc thật hợp với cô, vì anh nghĩ như
thế thật và rồi anh quay lại với lò nướng để chuẩn bị bữa tối nhưng
vẫn không thôi nhìn ngắm cô.

Bộ dàn stereo phát bài hát mà Alice không biết, và nó cũng

không phải được bật lên để nghe, mà chỉ để làm hoàn thiện thêm
cảnh tượng tuyệt vời và không hề thông thường chút nào. Hai ngọn
nến được thắp lên, rượu đã khui nắp và cái bàn được dọn ra cho
hai người, lưỡi dao ăn hướng vào trong, ám chỉ khách được chào đón,
như cách mẹ đã dạy cô từ bé. Một chiếc khăn trải bàn trắng tinh
phẳng phiu được trải ra và các khăn ăn gấp hình tam giác, các đường
mép trùng khớp nhau hoàn toàn.

Alice ngồi xuống bên bàn, đếm số đĩa trống xếp chồng lên

nhau để xem sẽ phải ăn bao nhiêu. Chiều tối hôm đó, trước khi ra
khỏi nhà cô khóa mình trong nhà tắm, nhìn chăm chăm vào đống
khăn tắm bà Soledad thường thay vào các ngày thứ Sáu. Trong một
cái tủ nhỏ cô tìm thấy túi đựng đồ trang điểm của mẹ và lấy nó ra
dùng. Cô trang điểm trong ánh sáng lờ mờ. Trước khi bôi, cô hít hà
thỏi son. Mùi son không làm cô nhớ tới điều gì.

Cô lại làm theo nghi thức thử đến bốn bộ quần áo khác nhau,

kể cả khi ngay từ đầu, nếu không muốn nói là từ ngày hôm trước,
cô đã quyết định sẽ mặc bộ hôm tới lễ trưởng thành đứa con trai của
Ronconi, cái bộ mà ba đã bảo chẳng phù hợp chút nào cho dịp ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.