NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 189

“Giờ thì mình phải làm thế nào bây giờ?” Cô thì thào với chính

mình.

Rồi, hầu như không nhận thức được gì, cô lại nhấn xả nước một

lần nữa và lần này nước bắt đầu trào ra chảy trên nền nhà tạo
thành một lớp nước mỏng, dính ướt cả đôi giày lịch sự của Alice. Cô
thử cố ngưng nút xả nước nhưng nước vẫn tiếp tục trào và chảy ra
ngoài. Nếu Alice không lấy tấm thảm chùi chặn thì nước hẳn đã
lan tới cửa và sang cả phòng khác.

Sau rất nhiều giây bồn cầu mới thôi không bơm nước. Miếng

cà chua vẫn cứ ở đó không di chuyển. Nước xung quanh sàn nhà
không chảy lan ra nữa. Một lần Mattia đã giải thích cho cô có một
điểm nhất định nơi nước ngừng chảy, khi mà sức căng bề mặt trở
nên quá mạnh có thể giữ nó lại giống như một lớp màng mỏng trên
bề mặt vậy.

Alice nhìn đống hỗn độn cô gây ra. Cô đóng nắp bồn cầu lại,

như thể chịu bó tay trước thảm họa và ngồi lên trên đó. Cô lấy tay
ôm mắt nhắm nghiền và bắt đầu khóc. Cô khóc cho Mattia, cho
mẹ cô, ba cô, cho vũng nước này, và trên tất cả là cho cô. Cô gọi
thầm tên Mattia, như để tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, nhưng cái
tên ấy cứ bị giữ lại trên môi, ngắt quãng và dính chặt.

Fabio gõ cửa nhà tắm mà cô không nhúc nhích.

“Ali, em ổn cả chứ?”

Alice có thể nhìn thấy dáng hình anh qua cửa kính mờ. Cô xì

mũi, nhưng không để anh ta nghe thấy, và húng hắng giọng để che
tiếng nghẹt mũi vì khóc.

“Vâng. Một lát thôi rồi em ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.