NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 187

Fabio lấy cho mình mỗi loại một miếng và trước khi tấn công

chúng anh nhìn cô hài lòng. Alice nếm, xăm đầu dĩa vào miếng
thức ăn. Ngoài thịt ra cô còn nhận biết ngay trứng, pho mai mềm
và pho mai tán nhỏ. Cô tính toán nhanh và chắc rằng cả một ngày
nhịn ăn cũng không lại được chỗ này.

“Em thích không?” Fabio hỏi, miệng cười vẫn còn chưa nuốt

hết.

“Ngon lắm”, cô trả lời.

Cô lấy can đảm đút một miếng cà vào miệng. Cô cố giữ cơn

buồn nôn và tiếp tục ăn, hết miếng này tới miếng khác, chẳng
nói chẳng rằng. Cô ăn hết miếng cà, chưa đặt dĩa xuống đã cảm
thấy buồn nôn. Fabio vẫn tiếp tục nói và rót rượu cho cô. Alice gật
đầu và cứ mỗi cử động cô lại cảm thấy miếng cà nhảy tưng tưng
trong bụng.

Fabio đã ăn xong hết, trong khi đĩa của Alice vẫn còn nguyên

miếng cà chua đỏ mọng, căng phồng chứa bao đồ trộn làm cô
buồn nôn thêm. Nếu cô cắt vụn ra và giấu trong khăn ăn chắc
chắn anh sẽ nhận ra vì giữa họ chẳng có gì ngoài hai cây nến đã
cháy được một nửa.

Rồi như được ơn trời, chai rượu thứ hai cũng hết và Fabio vất

vả rời bàn đứng lên lấy chai thứ ba. Anh lấy tay giữ lấy đầu, bảo
Alice cứ ngồi nguyên chỗ đó. Alice cười. Fabio nhìn tủ lạnh và mở
các ngăn, nhưng không thấy có chai nào.

“Chắc là ba mẹ anh đã để chúng ở ngoài.” Anh nói. “Anh phải

xuống dưới kho.”

Rồi anh ta phá lên cười chẳng vì lý do nào và Alice cười theo anh,

kể cả khi cười khiến cô thêm đau bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.