NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 247

cảm thấy một sự uể oải trong mọi cử động, sự khó nhọc như thể đang
di chuyển trong một chất lỏng dẻo quánh. Cuối cùng cô lờ đi cả
những việc dễ dàng nhất. Quần áo cần giặt chất đống trong nhà
tắm trong khi cô nằm dài trên đi văng hàng tiếng đồng hồ,
biết là chúng ở đó, chỉ cần một nỗ lực tầm thường nhất, nhưng có
vẻ như chẳng một cơ bắp nào của cô thấy thế là đủ lý do để nhúc
nhích.

Rồi cô viện cớ bị cảm để không đi làm. Cô ngủ nhiều hơn cần

thiết, thậm chí là cả ngày dài. Cô còn không kéo mành cửa sổ, chỉ
cần nhắm mắt để lờ đi ánh nắng chiếu vào, để xóa hết những
đồ vật xung quanh, quên đi cơ thể đáng ghét của mình đang ngày
càng trở nên yếu đuối nhưng vẫn ngoan cố bám riết lấy suy
nghĩ. Gánh nặng của hậu quả vẫn luôn ở đó, như một kẻ xa lạ ngủ
trong cô, canh cho cô ngay cả khi Alice đang chìm sâu trong giấc
ngủ đầy đặn và bão hòa của tất cả các giấc mơ, một giấc ngủ ngày
càng giống như một sự lệ thuộc. Nếu khô cổ họng, Alice sẽ tưởng
như mình bị tắc thở. Nếu một tay bị tê do cô đè quá lâu dưới gối
ấy là vì một con chó sói đang ăn nó. Nếu chân cô bị lạnh bởi thò ra
ngoài chăn trong lúc cựa quậy, Alice lại thấy mình chìm sâu trong
hố tuyết ngập tới tận cổ. Nhưng cô không thấy sợ, hầu như
không bao giờ. Sự tê liệt chỉ cho phép cô cử động lưỡi và cô thè ra
liếm tuyết. Nó ngọt và Alice muốn ăn hết, nhưng cô không thể
xoay đầu. Thế là cô đành ở đó mà chờ đợi cho tới lúc cái lạnh chạy
từ chân lên bụng, từ đó tỏa ra theo các đường ven làm máu đông cứng
lại.

Sự thức giấc chỉ phá hủy một phần các cấu trúc ý nghĩ. Alice

dậy khi không thể làm khác được nữa và sự lộn xộn của giấc ngủ mơ
dần dần giảm đi, để lại trong đầu cô những vết rơi rớt, giống
như những ký ức ngắt quãng trộn lẫn với những ký ức khác và không
có vẻ gì là không thật cả. Cô lang thang trong căn hộ vắng lặng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.