NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 59

7.

Thứ Năm, Viola đợi em ở bên ngoài cổng trường. Alice bước qua,

đầu cúi thấp, nhưng nó gọi tên và kéo tay áo em lại, khiến em giật
nảy người. Ngay lập tức em nghĩ tới cái kẹo hôm trước và cơn buồn
nôn lại nổi lên khiến em chóng cả mặt mày. Một khi bốn con quỷ
cái đó đã nhắm vào ai thì không có cách nào thoát ra được. Viola nói
bà giáo môn toán thế nào cũng sẽ hỏi bài: “Mình chẳng biết gì cả
nên mình không vào học đâu.” Alice nhìn nó, chẳng hiểu gì cả. Nó
không còn cái vẻ thù địch, nhưng em không thể tin được. Em tìm
cách thoái lui. Con bé kia lại tiếp tục: “Bọn mình đi dạo một vòng
đi.” “Mình và cậu á?” “Ừ, hai bọn mình.” Alice nhìn xung quanh,
hoảng sợ. “Đi thôi nào”, Viola giục, “không lại bị tóm cổ bây giờ.”
“Nhưng mà...” Alice thử thoái thác. Viola không cho em nói tiếp, nó
kéo tay áo em mạnh hơn. Alice đành theo nó, lập cập chạy đến bến
xe buýt.

Hai đứa ngồi cạnh nhau. Alice ngồi sát vào cửa sổ để không

chiếm chỗ của Viola, chờ đợi điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra, không
lúc này thì lúc khác. Viola thì ngược lại, rất phởn phơ. Nó lôi thỏi
son trong túi ra tô, hỏi xem em có muốn dùng không. Alice lắc
đầu. Ngôi trường ngày càng xa dần. Em nói nhỏ: “Ba sẽ giết mình
mất.” Chân em run lên. Viola thở dài: “Vấn đề gì đâu, đưa sổ liên
lạc xem nào.” Nó săm soi chữ ký của ba Alice, nói rằng quá dễ bắt
chước, nó sẽ ký cho em. Rồi nó đưa Alice xem cuốn sổ liên lạc của
nó, chỉ ra tất cả các chữ ký giả mạo mỗi khi nó không thích vào học.
“Dù sao thì ngày mai giờ đầu tiên cũng là bà Follini, bà ấy chẳng
bao giờ để ý đâu.”

Viola bắt đầu nói về trường học. Rằng nó chẳng thấy môn

toán có gì là quan trọng, sau này nó sẽ học luật kia mà. Alice mệt mỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.