NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 113

Nàng không nhìn thấy, không cảm nhận được rằng chính nàng đang sửa
soạn chén thuốc độc để tàn hoại cả nàng và cả tôi. Còn tôi, tôi xin nhận
chén thuốc độc nàng đưa để đời tôi tắt lặng và uống cạn với nỗi niềm hoan
lạc ngất ngây! Ánh mắt thiện cảm của nàng vẫn thường nhìn tôi phỏng có
nghĩa lý gì? (Nàng vẫn thường nhìn tôi? - Không đâu!), nhưng mà đôi khi
nàng nhìn tôi như thế. Và sự ưu ái ấy nàng vẫn thường biểu hiện khi tiếp
nhận một đột biến trong tình cảm của tôi, nào có ý nghĩa gì? Và nỗi đau
thương cảm với nỗi đau đời tôi in đậm trên trán nàng, có duyên gì cho cam?

Hôm qua, lúc giã từ, nàng đưa tay cho tôi, và nàng nói: - "Tạm biệt nhé, anh
Werther thương yêu!" - Anh Werther thương yêu! Ôi, đây là lần đầu hên
nàng ban cho tôi hai chữ thương yêu ấy, và nó đã thấm sâu vào tận xương
tủy tôi. Hàng trăm lần tôi nhắc đi nhắc lại cho mình nghe câu chào đó của
nàng, và đêm qua, lúc sắp lên giường ngủ, tôi lẩm bẩm một mình, bỗng
dưng buột miệng: - "Ngủ ngon nhé, anh Werther thương yêu!" Rồi sau đó,
tôi đã cười nhạo mình.

Ngày 22 tháng Mười một

Tôi không thể cầu nguyện: hãy để nàng cho tôi! Mặc dù nhiều khi tôi vẫn
cảm thấy rằng: chính nàng là của tôi. Tôi không thể cầu nguyện: hãy trao
nàng cho tôi!... Vì nàng đã thuộc về kẻ khác. Và tôi mỉa mai đầy thích thú
những đau khổ của mình. Nếu cứ theo cái đà này thì cuối cùng tôi chỉ viết
ra đây toàn những điều ngang trái mất thôi!

Ngày 24 tháng Mười một

Nàng cảm nhận được những gì đang làm tôi đau đớn. Hôm nay, ánh mắt
nàng xuyên xoáy vào tim tôi. Đến thăm nàng, tôi gặp nàng ở nhà một mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.