NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 114

Tôi lặng thinh, còn nàng thì nhìn tôi chăm chú. Giây lát ấy, tôi không nhìn
thấy nữa cái vẻ đẹp vốn quyến rũ ở nơi nàng, không thấy nữa những vầng
sáng trí tuệ trên trán nàng, trước mắt tôi tất cả như tan đi, chỉ có ánh mắt
huyền diệu của nàng làm xốn xang lòng tôi, ánh mắt ấy chứa chan niềm
cảm thông sâu lắng nhất và sự thương cảm dịu ngọt nhất. Nhưng tại sao tôi
lại không được quyền phủ phục dưới chân nàng? Và vì đâu tôi không đám
choàng tay ôm cổ nàng và đáp lại ánh mắt nàng bằng muôn vàn nụ hôn?
Nàng lẩn tránh lòng mình nhờ chiếc đàn dương cầm, và với giọng dịu dàng
êm như ru nàng khẽ hát hòa theo dòng suối nhạc. Chưa bao giờ tôi được
thấy đôi môi nàng quyến rũ đến thế, đôi môi ấy như thể chỉ hé mở để uống
lấy những âm thanh dịu ngọt chảy tuôn từ phím đàn, rồi từ làn môi trong
lành ấy những dư âm thầm kín mới vọng ra bổng trầm và êm ái... Bạn ơi,
tôi không thể cầm lòng được nữa, tôi phải cúi đầu xuống và thề với chính
mình: Không, không bao giờ ta đám hôn ngươi đâu, hỡi đôi môi làm ngơ
ngẩn cả thiên thần! Nhưng mà không... tôi lại muốn... A ha! Bạn thấy
chăng... như có bức tường ngăn chặn trước hồn tôi... Niềm hoan lạc ấy...
Rồi thôi, xin lụi tàn để chuộc tội lỗi này... Tội lỗi?

Ngày 26 tháng Mười một

Có lúc tôi tự nhủ: số phận của mi là độc nhất, hãy mừng cho kẻ khác tất cả
đều hạnh phúc! Không có ai lại bị hành hạ khốn khổ như mi đâu. Rồi tôi
đọc một nhà thơ cổ xưa, tôi tưởng như nhìn thấu trái tim mình. Cuộc đời tôi
đã khổ đau nhường ấy! Ôi chao, chả lẽ những con người sống trước tồi
cũng khổ đến thế ư?

Ngày 30 tháng Mười một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.