NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 118

đấng Cha hiền lành con chưa biết mặt! Hỡi Phụ Thân xưa đã từng tràn ngập
cõi lòng con! Và giờ đây, Người ngoảnh mặt không đoái hoài tới con! Xin
hãy gọi con về với Người! Đừng im tiếng lâu hơn thế nữa! Sự im lặng của
Người cũng không sao ngăn bước được tâm hồn khô khát của con đâu! Và
ở chốn trần gian, một con người khi đã làm cha, đâu có lẽ lại nổi giận khi
thấy con trai mình bất chợt trở về ôm lấy cổ cha và kêu lên: - "Cha ơi! Con
về đây! Con xin cha đừng giận, con đã bỏ dở cuộc hành trình mà lẽ ra con
phải chịu đựng lâu hơn để vâng theo ý cha. Nhưng thế giới này ở đâu mà
chẳng thế! Chỗ nào cũng thấy cực nhọc và cần lao, thú vui và lương lậu.
Những thứ đó có nghĩa gì đối với con kia chứ? Con chỉ hạnh phúc khi được
ở bên cha, và con muốn đau khổ và hưởng thụ khi có cha bên cạnh..." Và
Người, hỡi dấng Cha hiền yêu kính nơi cao xanh, có lẽ nào Người nỡ xua
đuổi con?

Ngày 1 tháng Mười hai

Wilhelm! Người thanh niên mà tôi đã kể cho bạn nghe, kẻ bất hạnh một
cách hạnh phúc đó, chính là viên lục sự trước đây của thân phụ Lotte. Anh
ta đã say nàng, thầm yêu trộm nhớ nàng, đã thổ lộ tình yêu với nàng, rồi bị
đuổi khỏi nơi mình làm việc. Tình yêu khốn khổ ấy đã khiến anh điên loạn.
Bạn ơi, qua những lời tường thuật khô khan này, bạn hãy cố cảm nhận xem
chuyện đó đã làm tôi bàng hoàng tới mức nào khi tôi nghe Albert kể lại,
cũng với cái giọng lạnh lùng như thế, và cũng giống như bạn đang đọc nó
đây!

Ngày 4 tháng Mười hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.