NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 106

17

S

ắp đến nửa đêm, các thành viên của tổ nghiên cứu đều đã tập hợp ở tầng

trệt của Trung tâm nghiên cứu. Nghĩ rằng lát nữa mình phải đi xuống hành
lang ngầm dài và tối thông với Viện mỹ thuật, tim Quan Kiện bỗng đập
nhanh. Hình như anh thấy cơn đau lại thoang thoảng kéo đến.

Có lẽ lần trước, khi bước vào hành lang này rồi bị đau là ngẫu nhiên?

Chỉ lát nữa sẽ biết là ngẫu nhiên hay là có quy luật gì đó.

Toyokawa Takesi đẩy cái xe chở thiết bị, cùng cô Yasuzaki Satiko sánh

vai đi vào. Quan Kiện đi phía sau, bỗng nói với giáo sư Nhiệm: “Nếu lát nữa
em bị lên cơn đau, thì mọi người mau chóng đưa em lên Viện mỹ thuật, chứ
đừng lùi ra. Em muốn thử xem cơn đau sẽ làm gì em…”. Có lẽ, đau cũng là
một thử thách, nếu mình không chịu đựng nổi thì tức là bỏ lỡ cơ hội. Hoặc,
nói như bác sĩ Du Thư Lượng: cơn đau kéo đến, cũng có ý nghĩa như là sự
tồn tại của mình vậy.

Ông Nhiệm sửng sốt: “Cậu không nói đùa đấy chứ?”.

Kiện lắc đầu: “Không ạ. Em biết rõ mà!”.

- Được. Tôi hiểu tâm tư của cậu… cậu không muốn Thi Di phải chờ

đợi quá lâu, đúng không?

Giáo sư Nhiệm vốn ít nói, chỉ có ông mới là người thật sự hiểu mình.

Kiện rất cảm động, gật đầu: “Thầy Nhiệm biết em từ nhỏ, vẫn khác

thật!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.