NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 109

Họ đi khoảng ba chục mét nữa thì lại gặp một cửa sắt. Trên cửa có một

then sắt, treo một chiếc khóa to bằng nắm tay, có vẻ đã lâu năm.

Kikuchi Yuji loay hoay một hồi, và lại mở được cửa.

Đi lên một quãng thì đến một bức tường.

Quan Kiện vẫn nhớ hôm qua vào đây lần đầu, trong lúc bị đau, anh đã

nhìn thấy bức tường. Chẳng lẽ đang nửa đêm cũng định phá tường?

Giáo sư Nhiệm nói: “Bức tường đã bị dỡ rồi!”.

Đúng thế: Kikuchi Yuji và Toyokawa Takesi bước lên, lần lượt “rút”

từng viên gạch xuống, một cái “cửa” trống hoác cao độ hai mét, rộng nửa
mét hiện ra. Chắc là hôm qua tổ thí nghiệm đã khoét được tường rồi xếp
gạch mới vào, khi cần chỉ việc dỡ gạch ra.

Lúc này Quan Kiện đã bớt đau, nhưng bất chợt lại thấy đau dữ dội. Rõ

ràng là các cơn đau không có quy luật rõ rệt, hai chân anh bủn rủn, người đổ
ập về phía trước. Cô Satiko và giáo sư Nhiệm đỡ anh đứng dậy. Anh đang
định chế nhạo mình một câu thì anh bỗng ngớ ra, quên cả đau đớn.

Vi khi cô Satiko cúi xuống đỡ anh, mái tóc cô rủ xuống trán, cô bèn

đưa tay vuốt ra sau, một đốm sáng quen thuộc lóe lên trong mái tóc ấy.

Con đom đóm!

Quan Kiện bất giác áp sát, đưa hai tay vén mớ tóc bên má Satiko.

- Này, anh không được… – Satiko giận dữ.

Con đau bỗng tan nhanh, Quan Kiện cũng nhận ra rằng mình thật thô lỗ

quá đáng, vội nói “xin lỗi”, và hỏi: “Yasuzaki Satiko… đôi hoa tai này của
cô ở đâu ra?”.

- Tôi mua ở Tokyo… tại sao anh lại… – Cô tỏ ra rất bực mình vì hành

động “đụng chạm” vừa rồi của Quan Kiện.

Anh định giải thích, nhưng nghĩ rằng đang lúc đông người, nên lại im

bặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.