NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 116

Anh lại gắng quan sát, vẫn không thấy gì hết. Ý thức của anh tỉnh táo,

đầu anh trống trơn nhưng hình như cũng đầy ắp.

Vô số nỗi nhớ và hồi ức. Bóng tối và sự yên tĩnh rất khó khiến tâm tư

con người được ngơi nghỉ.

Các vị nhìn thấy những gì trên màn hình? Có nhìn thấy từng nhịp sóng

điện trong não của tôi đều đang nhớ Thi Di không? Chẳng thể trách tôi, vì
sự kiện ấy mới xảy ra cách đây hai mươi lăm ngày.

Hai mươi lăm ngày. Trong bóng tối, Quan Kiện bỗng rùng mình.

Trời đất ạ, chẳng lẽ mình đã đếm từng ngày sau khi Thi Di qua đời?

Mình chưa nhẩm tính, tại sao con số này bỗng nhảy ra? Mình cũng hay chơi
tú lơ khơ nhưng xưa nay không hề nhạy cảm với các con số; dù sao cũng
phải nhẩm tính chứ, ví dụ kể từ hôm nay tính ngược đến hôm Thi Di bị
hại…

Chỉ có thể giải thích là, vì ngày nào mình cũng đếm, nó nằm sâu trong

cõi vô thức mà mình không biết đó thôi.

Vô thức! Liệu có phải vô thức đã khiến cho mình dùng danh nghĩa “Gia

Cát Thắng Nam” hẹn với chính mình đúng vào lúc mà Thi Di bị hại? Liệu
có phải vô thức trỗi dậy, khiến cho ý thức bình thường tiêu tán, rồi mình bị
ngất xỉu một lúc, và chính trong lúc đó Thi Di bị hành xác đến chết?

Không phải là tôi. Cái chết của Thi Di và cái chết của người cha có

liên quan đến nhau. Tôi nghi ngờ chính mình chỉ vì tôi bị cắn rứt, tự trách
mình đã không bảo vệ được Thi Di.

Đôi mắt anh nhòa lệ. Những đêm gần đây, anh như có thể nghe thấy

tiếng kêu thảm thiết của Thi Di lúc bị sát hại.

Tiếng kêu thét rất rõ ràng, như ở ngay bên tai anh.

Toàn thân anh run rẩy. Đúng. Những âm thanh này rất rõ, rất thật và rất

quen. Tiếng kêu thảm thiết của Thi Di từ xa vọng đến.

Anh thử bóp các ngón tay và khẳng định mình vẫn đang tỉnh táo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.