NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 115

Toyokawa Takesi vẫn chưa có ý dừng lại, anh ta cười nói: “Thì ít ra anh

cũng có thể xem các nhà khoa học chúng tôi bị tẽn tò đến đâu”.

Tối không nhìn rõ, nhưng có thể đoán ra vẻ mặt của ông Yamashita và

nữ tiến sĩ Chiba Ichinose là thế nào.

Quan Kiện thừa hiểu “ý tại ngôn ngoại” của Toyokawa Takesi: Các nhà

khoa học sẽ mắc lừa Quan Kiện ra sao!

Bị bẽ mặt, cũng không khó. Giáo sư Nhiệm và Toyokawa Takesi gắn

các thiết bị lên người Quan Kiện, trông anh rất ra dáng! Đeo thiết bị vào
người cũng chẳng sao, nhưng ngán nhất là có một mảnh bảng nhụa buộc sau
gáy lòi ra mấy sợi dây điện kéo lê đến tận cỗ máy đặt ở góc nhà, chẳng rõ có
tác dụng gì.

Chiba Ichinose và Toyokawa Takesi ra trước cỗ máy ấy chăm chú nhìn

vào màn hình hiển thị.

Trước mắt Quan Kiện chỉ có bóng tối.

Cái khoang phun sơn phản quang lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau một lát im lặng, Chiba Ichinose lên tiếng, Yasuzaki Satiko dịch lại:

“Mong anh Quan Kiện đừng đinh ninh rằng sẽ không có phản ứng gì. Anh
hãy tập trung tinh thần”.

Quan Kiện nghĩ bụng: “Sao các vị biết tôi không tập trung tinh thần?”.

Anh chăm chú nhìn vào cái khoang phun son phản quang, ánh sáng

quái dị của nó khiến cho xung quanh càng tối và nặng nề hơn.

Đó là tất cả những gì anh nhìn thấy. Anh cố gắng tập trung quan sát

bóng tối vây quanh và hai khu vực đã từng có ba thi thể.

Không có một thu hoạch gì.

Có lẽ mình căn bản không thể trông mong có thu hoạch gì. Tất cả chỉ là

thứ khoa học giả tạo. Rốt cuộc mình chỉ là anh sinh viên bình thường, cái
gọi là khả năng “trời phú” chỉ là một hiện tượng tâm lý kỳ cục, hoặc là một
sự rồ dại mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.