NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 113

giấc mơ, đâu có thể ngay lập tức tỉnh táo để báo cáo hoặc là nói chuyện gì
được”.

Quan Kiện bỗng đứng lại, quay về phía ông Yamashita, và chỉ vào cái

khoang vừa nãy: “Không phải ông ta bị giết ở đây”.

- Tại sao anh lại nói thế?

- Ông Hoàng Quán Hùng bị giết, thoạt đầu chưa chết ngay; dù tim

không còn đập thì vẫn còn “hơi thở cuối cùng”. Tôi cảm thấy ông ấy định
nắm lấy cái gì đó và bò một đoạn, nhưng rồi vẫn bị tên trộm đập thêm một
nhát… chắc là vào đầu. Tôi không rõ chúng sát hại bằng hung khí gì. Lần
đầu tấn công ở ngoài cái khoang này, sau khi tấn công lần thứ hai, ông ta
mới chết ở trong khoang. – Quan Kiện gần như nói một hơi tất cả những
điều anh ngẫm nghĩ trong mấy phút vừa rồi.

Sự kinh ngạc của ông Yamashita toát ra khỏi cái giọng nói vốn luôn

bình tĩnh của mình: “Thế ư? Anh đã nói đúng: Hoàng Quán Hùng bị hai vết
thương, một vết chém ở ngực, một vết đập sau gáy. Chính cảnh sát Nhật Bản
đã cho biết như thế. Còn về chuyện ông ta có bò hay không… thì chúng tôi
sẽ nhanh chóng… thông qua con đường ngoại giao để xin cảnh sát xác nhận
điều này”.

Dù đang trong bóng tối, Quan Kiện vẫn cảm nhận được mọi ánh mắt

đang nhìn vào anh, nhất là ánh mắt thất thường của cô Yasuzaki Satiko. Anh
nói: “Vừa rồi tôi im lặng là để sắp xếp lại các ý nghĩ. Đã nhận lời hợp tác
với các vị thì tôi đương nhiên sẽ nói cụ thể những điều xảy ra trên cơ thể tôi.
Mấy điều tôi vừa nói không phải do tôi nhìn thấy, mà chỉ là suy luận trên cơ
sở cảm giác của mình. Tói thấy chân mình bị một đôi tay vô hình níu rất
chặt, tôi chỉ có thể nhìn thấy “người ấy” – nếu nói là ông Hoàng Quán Hùng
cũng được. Thân hình ông ta nằm ngoài cái khoang. Sau đó, tôi thụp xuống
rồi bò… “Ông ta” đã bị tôi kéo theo một quãng, rồi vào khoang. Sau đó tôi
trông thấy ánh máu lóe lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.