NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 197

“Vâng, tôi biết. Cha tôi hồi trẻ cũng nhập ngũ như đại đa số thanh niên,

và là một bác sĩ quân y trong quân đội Quan Đông”.

Vừa nghe xong câu này, Quan Kiện và Satiko đều khẽ “à…” một tiếng.

Hai nhà báo cũng trở nên nghiêm trang, ông Kurumada nói: “Lớp trẻ

các vị chắc không biết, lớp người như chúng tôi hồi trẻ không vào quân đội
chỉ là thiểu số”.

Quan Kiện đang ngồi im bỗng đứng phắt dậy chạy ra mở cửa.

Bởi vì, anh thoáng nhìn thấy qua lớp kính mờ có bóng người thấp

thoáng. Nhưng ngó nhìn hành lang lúc này vắng tanh. Anh ngoảnh lại nói
gọn lỏn hai chữ “Có người!”. Rồi anh chạy sang bên phải theo cảm giác.
Cuối hành lang chỉ là chỗ rẽ phải, nối với đại sảnh. Đầu kia của đại sảnh có
ánh đèn, anh thấy hình như có bóng đen hắt lên tường.

Bóng đen ấy mờ đi rất nhanh, mất hút.

Quan Kiện ngoặt sang hành lang thì va ngay vào một nhân viên đang

bưng đồ ăn đi đến, thế là bát canh ba ba đổ tung tóe ra sàn. Anh vội nói “xin
lỗi”, rồi lại nhìn ra phía trước, không hề thấy bóng đen nào khả nghi.

- Anh có thấy một người vừa chạy qua đây không?

- Chỉ thấy mình anh đang chạy thôi. – Anh ta ngán ngẩm trả lời.

Quan Kiện chạy qua đại sảnh, rồi chạy ra ngoài cửa.

Trời hơi lạnh, nhưng còn sớm, vẫn đang có người đi qua đi lại.

Satiko và ông Kurumada cũng vừa chạy đến, hỏi anh: “Thế nào rồi?”.

Anh nói: “Có lẽ tôi đã hoa mắt nhìn nhầm, ngỡ là có người đang nghe
trộm…”.

Ông Kurumada nói: “Anh Kiện nhanh nhẹn như thế, nếu có kẻ đang

nghe trộm chắc sẽ không thể chạy kịp”. Ý ông là, anh đã nhìn nhầm mất rồi!

Yasuzaki Satiko bỗng hỏi: “Lạ nhỉ, ông Inouse Hitoshi đâu?”.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.