NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 198

Ông Inouse Hitoshi ra khỏi gian nhà ăn, đi sau ông Kurumada và cô

Satiko ra phía đại sảnh và cửa chính để tìm kẻ nghe trộm. Ông rất thuộc các
lối đi trong hiệu ăn này, ông thoáng nghĩ ngợi, rồi quay người chạy ngược
lại, nghĩ là có thể đi tắt để chặn kẻ kia.

Hành lang bắt đầu hơi vướng, hai bên đều là các phòng ăn, trước mặt là

phòng karaoke đang văng vẳng giọng hát lè nhè men rượu lời ca Nhật Bản.
Đã là hết lối, chẳng còn chỗ có thể nấp. Bỗng ông nhìn thấy cái cửa “Exit”
thoát hiểm khi có hỏa hoạn, ông đẩy cửa.

Làn gió lạnh phả ngay vào mặt.

Đây là sau lưng của hiệu ăn Hoa Lãng, một cái ngõ tối om.

Không hiểu sao ông có cảm giác nguy hiểm đang rình rập đâu đây.

Còn chưa kịp quay vào thì trước mắt ông đã tối sầm.

Một bóng đen như một làn mây phủ trùm lên ông.

Ông định kêu lên, nhưng một bàn tay lạnh giá đã bóp chặt cổ ông.

“Những điều không nên biết thì ông đã biết cả rồi, vậy mà vẫn không

chịu khóa cái mõm lại!”. Giọng nói trầm trầm và rin rít. Bàn tay bóp càng
chặt hơn, ông Inouse Hitoshi cơ hồ tắc thở.

* * *

Sau bữa ăn, ông Inouse Hitoshi nói là hôm nay mình hơi say, nên vội

gọi taxi về luôn. Ông Kurumada lẩm bẩm mãi: “Lạ nhỉ, lạ nhỉ…”. Sau khi
ông Yamashita và cô Chiba Ichinose lên xe đi rồi, ông quay sang hỏi Quan
Kiện và Satiko: “Hai người cũng về bây giờ?”.

- Cháu về ký túc xá giáo viên ngoại ngữ, mẹ cháu ở đó. – Thực ra cô và

Quan Kiện đã hẹn nhau dành hai giờ trước khi làm thí nghiệm đêm nay để
bàn xem nên điều tra tiếp như thế nào.

- Hai người đi cùng một đường à? – Kurumada cười. – Thế thì tôi

không tiễn nữa nhé.

Quan Kiện nói: “Ông có điều gì… xin cứ nói với tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.