NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 22

xác, phòng thí nghiệm và phòng chuẩn bị đều đã chuyển khỏi khu nhà này,
và nguồn cơn tạo ra nỗi sợ hãi trong mọi người đã không tồn tại nữa.

Thi Di cảm thấy hối hận, vì đã nói dối Quan Kiện rằng cô vẫn đang ở

phòng trực ban trong bệnh viện. Thi Di khẽ thở dài. Bấy lâu nay cô đã nhiều
lần định nói ra tất cả mọi chuyện. Nhưng cô là con người luôn theo đuổi sự
hoàn mỹ, có cá tính độc lập và rất tinh ý. Cô biết thời thơ ấu và niên thiếu
của Quan Kiện, trôi qua trong nỗi sợ hãi, bi thương và những cuộc thí
nghiệm không bao giờ dừng lại. Mấy năm nay anh mới được sống yên vui,
sao cô có thể bắt anh cùng gánh chịu nỗi khổ tâm nặng nề với cô?

Sự ngẫu nhiên này cũng khiến cô sinh nghi. Tại sao đối phương lại

chọn địa điểm này để gặp gỡ? Nếu không vì đối phương nói rằng có thông
tin quan trọng thì cô đã quay ra đi về. Lúc này Thi Di đã bước vào căn
phòng số 109 như đã hẹn. Cô bật đèn lên, rồi theo bản năng, cô đóng ngay
cửa lại. Căn phòng trống trải, chỉ có một tủ bếp và một bể nước xây gạch
láng xi măng. Không khí ẩm mốc thường có ở những căn phòng bỏ hoang
lâu ngày. Cô giơ tay xem đồng hồ, 9 giờ 35 phút.

Người ấy đã thất hẹn thật ư?

Có tiếng cót két rin rít, hình như từ ngoài hành lang vọng vào.

Âm thanh giống như tiếng bánh xe đẩy các dụng cụ y tế – xét nghiệm

thường thấy ở Trung tâm nghiên cứu.

Âm thanh ấy bỗng ngừng bặt, hình như xe đỗ ngay ngoài cửa căn

phòng này.

Người ấy định làm gì? Mình phải ra nhìn xem sao…

Thi Di thoáng do dự, nhưng rồi cô vẫn bước đến cửa, nhìn qua ô kính.

Đúng là có chiếc xe đẩy đang đỗ ngay ngoài cửa, dưới ánh đèn hành

lang. Nói đúng hơn, là một chiếc xe đẩy bên trên chở một chiếc bàn sắt loại
to. Không thấy bóng người đẩy xe đâu cả.

Thi Di định ra xem sao, nhưng lại thôi vì sự an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.