NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 21

làm lộ ra xương sườn; từng chiếc xương sườn lần lượt bị cắt bỏ.

Chính vào lúc này anh nhìn thấy một đốm sáng đang dập dờn nhảy

múa.

Con đom đóm!

Con đom đóm dập dờn ấy dần biến thành một đôi mắt. Trong màn đêm,

có thể thấy rất rõ một đôi mắt mà anh rất quen.

Chính đôi mắt này đã giằng xé tim anh bao lần, kèm theo đó là nỗi

khiếp hãi và phẫn nộ khó có thể tin nổi.

Đôi mắt ấy chợt biến mất. Nhưng ánh mắt kia hình như vẫn thấp thoáng

hiện ra trong óc anh, rồi những cảm giác đau đớn tràn đến đã xua đuổi nó đi.

Không sao chịu đựng nổi, không đứng vững nữa, anh ngồi sụp xuống

bên con đường trơn ướt, anh mất hết sức chống cự cơn đau khủng khiếp này,
anh đầu hàng nó.

* * *

Hoàng Thi Di đặt chiếc di động xuống, cô thấy hơi hối hận. Nỗi sợ hãi,

nếu ta không nghĩ đến, không nhắc đến thì nó sẽ tự tan biến; nhưng khi đã
gợi đến nó thì nó sẽ như một khối u tha hồ lan nhanh trong tâm trí, trong suy
nghĩ của ta. Lúc vừa bước vào khu nhà giải phẫu xưa cũ này, Thi Di không
có cảm giác gì lạ. Cách đây hai năm cô đã đến đây học chương trình Giải
phẫu học, vào lúc tối khuya vẫn thường vào đây xem các tiêu bản. Nhưng
lúc nãy, khi Quan Kiện ân cần hỏi cô, thì cô lại có phần thấp thỏm bất an.

Nghe nói khu nhà giải phẫu này đã có lịch sử gần trăm năm,- là một

trong những nơi “âm khí” nặng nề nhất thành phố Giang Kinh. Sau khi cuốn
tiểu thuyết kinh dị “Kỳ án ánh trăng” lấy khu nhà này làm bối cảnh ra mắt
bạn đọc, thì chẳng rõ tấm màn bí hiểm hãi hùng này đã bị gỡ ra hay là càng
dày thêm? Dường như năm nào cũng có người “gặp ma” hoặc nhìn thấy cô
gái mặc đồ trắng ở đây, thậm chí nhìn thấy cả cỗ quan tài pha lê.

Nhưng thực ra chẳng có gì là đáng sợ nữa! Khu nhà mới xây dành để

lên lớp môn Y học cơ sở đã được đưa vào sử dụng từ năm ngoái, kho chứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.