NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 19

Những vị khách không mời mà đến, “những kẻ” gắn liền với tai họa và

chết chóc.

Chú bác sĩ ơi, tại sao lại thế?

Chỉ là những điều bất hạnh ngẫu nhiên gặp phải.

Chỉ là những suy đoán vô căn cứ, những logic phi lý, những quy luật

khoa học giả dối.

Tuyến hành lang tối om sâu hút, những bóng người mờ ảo, những con

mắt dữ tợn, một đốm đom đóm dập dờn bay lượn… lướt qua trong óc anh
rất nhanh rồi lại lặp lại tất cả, khiến anh nhức đầu chóng mặt.

Nhưng rồi “họ” không đung đưa nữa, mà dần dần cố định ở một chỗ.

Đây, chiếc bàn và một người – đúng ra là một thân xác – nằm trên đó

bất động.

Chính xác hơn, chỉ có mái tóc dài buông xuống bên mép bàn đang khẽ

đung đưa.

Mái tóc đen dài.

Dài như mái tóc của Hoàng Thi Di.

Chính là nàng!

Hoàng Thi Di!

Khuôn mặt xinh tươi hiền dịu, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Quan Kiện bỗng thở rất gấp. Có một thời anh đã quen với sự viếng

thăm của “họ”, anh đã “trơ”, không kêu lên và không sợ hãi. Lúc này đứng
trong bóng tối của Tử Trúc Lâm, tim anh như bị mũi dao sắc nhọn đâm một
nhát.

Cảm giác bị đâm này rất thật.

Anh thấy đau kinh khủng.

Nhưng anh vẫn đứng đó dưới mưa, không mảy may xây xát. Thế thì tại

sao lại có cảm giác bị đâm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.