NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 231

rất lâu. Anh đi vào sân trường Đại học Y Giang Kinh kề bên Bệnh viện trực
thuộc số 1, rồi dừng lại trước khu nhà giải phẫu cũ cửa đóng im ỉm bấy lâu.

Tại sao mình lại đi đến đây?

Lòng bàn tay anh lạnh, nhơm nhớp. Anh hầu như có thể khẳng định

rằng, lúc bước ra sân, mình không hề có ý định sẽ đi đến cái nơi khiến anh
căm ghét này.

Chỉ có thể giải thích, đó là vô thức. Vô thức đã dẫn anh bước đến đây,

anh đi trong trạng thái không cảm giác. Đúng lúc này thì anh tỉnh táo trở lại.

Cái giả thiết bị vô thức dẫn dắt này khiến anh kinh hãi hơn cả cái khu

nhà giải phẫu cũ đang ở trước mặt.

Nhưng tại sao mình vẫn có cảm giác rất quen thuộc với nơi này, tựa

như hôm qua vừa mới đến?

Hay là mấy hôm trước mình đã đến đây thật? Cũng là do vô thức thúc

đẩy?

Anh nghe văng vẳng những tiếng động, cỏ lẽ những âm thanh này đã

làm anh tỉnh trở lại?

Nhìn xung quanh bốn bề, không thấy bóng người, không có động tĩnh

gì. Gần đến nửa đêm, nơi này – trong khu trường – đã không còn chút sinh
khí.

Cái bậu cửa xi măng cao cao trước thềm khu nhà giải phẫu trông tựa

như một lưỡi dao khổng lồ sắc ngọt đặt ngang dưới chân, còn cái cửa thụt
vào so với bề mặt khu nhà trông chẳng khác gì một con mãnh thú đang nấp
trong bóng tối, sẵn sàng xông ra ngoạm bất cứ con mồi nào bỗng dưng dẫn
xác đến.

Nhưng Quan Kiện vẫn bước lên thềm rồi đi đến trước cánh cửa.

Vô thức đã dẫn mình đến đây, chắc muốn cho mình biết một chuyện gì

đó; mình và khu nhà này vẫn còn những mối liên hệ chưa dứt. Hoặc là, mình
đến để tưởng niệm Thi Di, mất nàng, mình đau đớn xiết bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.