NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 233

Quan Kiện bỗng nhận thấy mình không chỉ gỡ được tay mà còn đẩy bật

được Toyokawa Takesi ra. Toyokawa Takesi “hầy” một tiếng, Quan Kiện
thấy bụng đau kinh khủng, thì ra Toyokawa Takesi lúc bị đẩy lui đã thúc
luôn đầu gối vào anh. Anh điên tiết quát lên: “Mày chỉ có tài đến đây thôi
à?”, rồi tóm lấy cánh tay Toyokawa Takesi đang phang đến vặn ra đằng sau.
Hình như Quan Kiện bất chợt trở nên rất mạnh, cánh tay rắn chắc của
Toyokawa Takesi đã bị anh bẻ ngoặt ra sau lưng một cách dễ dàng.

Toyokawa Takesi khốn đốn cúi gập người xuống, không nói gì nữa, có

lẽ anh ta đã chịu khuất phục trước sức mạnh trên trời rơi xuống của Quan
Kiện. Quan Kiện dằn giọng nói: “Hãy nhớ, vũ lực không phải là lựa chọn tốt
nhất để giải quyết mọi chuyện! Đánh lén, lại càng đáng khinh hơn nữa!”.
Quan Kiện biết rõ mình nói cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi. Vừa nói
anh vừa vặn tay mạnh hơn nhưng chính anh cũng chẳng cảm nhận được.

Cho đến khi một tiếng “cắc…” phát ra.

Quan Kiện phát hoảng, tay anh buông ra thật nhanh như bị điện giật.

Cái tiếng gì thế? Mình đã làm gì vậy?

Toyokawa Takesi khẽ rên rỉ, mồm lẩm bẩm gì đó. Bước chân anh ta

loạng choạng, rồi anh ta chạy ra cửa.

Chỉ còn Quan Kiện đứng trong bóng tối.

Anh cơ hồ có thể đoán rằng vừa nãy mình đã vặn gãy tay Toyokawa

Takesi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.