NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 232

Nhưng mà mấy hôm trước mình vừa đến nghĩa trang thăm mộ Thi Di

kia mà?

Quan Kiện đẩy cửa, lúc này anh mới nhận ra rằng cửa này đã được

“giải phóng”, không còn treo cái khóa to tướng nữa. Nhà trường cũng thật
sơ suất, đã xảy ra vụ án mạng kinh khủng như thế mà vẫn bỏ ngỏ cửa!
Nhưng nếu nghĩ thêm thì thực ra dù khóa chặt ở đây cũng là vô ích, vì án
mạng vẫn cứ xảy ra liên tiếp đấy thôi!

Anh đã bước vào trong. Bóng tối và cơn đau dữ dội cùng kéo đến.

Anh lặng lẽ đứng im ở hành lang tối om, nhưng chẳng thấy “vô thức”

đem đến cho anh chút “linh cảm” nào, chỉ thấy trước mắt anh liên tiếp hiện
lên cảnh tượng máu me Thi Di bị giết, toàn thân anh tiếp tục chịu đựng
những cơn đau quen thuộc.

Đủ rồi đấy!

Quan Kiện quay lại định ra khỏi khu nhà thì bỗng có một đôi tay vươn

ra từ trong bóng tối bóp chặt cổ anh.

Một tràng tiếng Nhật xổ ra, kèm theo hơi rượu nồng nặc.

Nghe giọng, anh nhận ra là Toyokawa Takesi!

Anh ta định làm gì thế?

Tiếc rằng Quan Kiện lúc này khó mà nghĩ hoặc nói gì được. Đôi tay

của Toyokawa Takesi cực mạnh, lại được men rượu trợ lực, có vẻ như có thể
bẻ gãy cổ Quan Kiện bất cứ lúc nào.

- Anh muốn gì hả? – Quan Kiện quát lên.

Toyokawa Takesi lại gầm lên một hồi, Quan Kiện thoáng nghe thấy tên

“Satiko”.

- Tôi không biết tại sao Satiko lại về Nhật Bản, anh có số điện thoại và

email của cô ấy, có giỏi thì cứ việc hỏi xem! – Quan Kiện gắng sức gỡ tay
anh ta ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.