NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 238

đen như mực, lại không có ai… Thôi, mình đừng nên tự dối mình, tuy ánh
sáng đang rất yếu nhưng mấy đồng nghiệp đang đứng đây vẫn dễ dàng nhận
ra mọi hành động mình.

Ngoại trừ cách thức giết người hết sức kín kẽ.

Cách thức giết Quan Kiện an toàn nhất là dùng các thiết bị kia. Trên

đầu và người Quan Kiện có ít nhất hơn chục cái điện cực. Các điện cực ấy
đương nhiên rất an toàn, nhưng đó là khi thiết bị vận hành bình thường. Chỉ
cần hơi có một thao tác… Nhất là cái thiết bị truyền dẫn thần kinh hiện đại
kia có hai điện cực đặc biệt, tác dụng của chúng là thu nhận tín hiệu, đồng
thời cũng phóng ra điện áp cực thấp để khuếch đại tín hiệu thần kinh truyền
ra; nếu khiến cho điện áp ra tăng vọt (cảm ơn Trung Quốc đã dùng điện áp
220V) thì gã Quan Kiện đang vã mồ hôi kia (Quan Kiện luôn mồ hôi đầm
đìa toàn thân khi làm thí nghiệm) sẽ bị điện giật, “thiên tài trẻ tuổi” từ trên
trời rơi xuống sẽ được về địa ngục.

Nghĩ đến đây chính Toyokawa Takesi cũng đầm đìa mồ hôi.

Đủ thấy, ai cũng có thể giết người!

* * *

Trên đường từ hành lang ngầm trở về Trung tâm nghiên cứu, Quan

Kiện chỉ mải nghĩ xem người tiếp theo bị chết sẽ là ai.

Lúc nãy, sau khi hình ảnh ông Yamashita Tsuneteru mờ đi, anh lại nhìn

thấy một người bị hại nằm trên giường sắt, anh xác định chắc chắn sẽ có
người phải chết, người đó là nữ. Anh còn nhìn thấy một chiếc giường khác
là khuôn mặt mình. Nhưng anh không bi quan cho rằng tất cả sẽ không thể
cứu vãn nổi. Dù là ai đã cho anh khả năng “trời phú” này, chắc sẽ vẫn giúp
đỡ anh.

Sau khi ra khỏi hành lang ngầm, Quan Kiện không lên gác. Anh chào

các thành viên, anh sẽ đi cửa sau của Trung tâm nghiên cứu rồi quay về ký
túc xá của bệnh viện. Vừa ra khỏi cửa khu nhà, anh đã nhìn thấy một bóng
đen đang lom khom bên chiếc giá sắt trơ trọi ở gần bức tường sân sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.