phải vào lúc này thì mình mới thể nghiệm được ý nghĩa đáng buồn của cái
tên mình?
Sao mình phải bi quan thế này? Chỉ trong vòng hai tháng đã chứng kiến
bốn vụ thảm sát cực dã man đối với những người ít nhiều có liên quan đến
mình. Chỉ có kẻ vô tâm vô cảm hoặc mắc bệnh thần kinh thì mới không bi
quan ngao ngán.
Anh đã bước ra đến cửa từ lúc nào chẳng biết.
- Kiện à! Sao không nằm nghỉ nữa? Con lại định đi đâu thế? – Bà Vạn
Đình Phương đang lúi húi trong bếp đã kịp thời gọi anh.
- Con không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát.
- Mẹ sẽ đi với con! – Bà Phương vội lau tay vào tạp dề.
- Mẹ hãy tha cho con đi, được không? Con chỉ muốn đi một mình cho
yên tĩnh, ngồi nhà buồn quá. – Quan Kiện nói để mẹ yên tâm và hứa sẽ sớm
trở về ăn bữa tối.
* * *
Quan Kiện đạp xe lao nhanh men theo bờ sông Ngân Kỳ đang lấp lánh
ánh bạc, như muốn để cho những làn gió rít bên tai xua đi bao nỗi phiền
muộn.
Đôi chân anh đã bắt đầu tê cứng, tâm trạng anh hình như cũng càng
nặng trĩu.
Anh dừng lại, nhận ra mình đã đi đến cầu Trúc Lam.
Cầu Trúc Lam là một trong “mười nơi có ma ở Giang Kinh”!
Nghe đồn rằng khi gặp ma, nếu dùng cái giỏ tre buộc sẵn thừng ờ dưới
cầu mà múc nước thì giỏ vẫn giữ được nước. Ngày trước mỗi lần nghe ai nói
thế, Quan Kiện vẫn cười đau cả bụng.
Có mấy học sinh trung học đang cười giòn tan, thả những cái giỏ tre
xuống sông Ngân Kỳ (hàng ngày đều có hàng trăm người dân thành phố
hoặc du khách đến đây chơi cái trò vui này, địa phương cấm mãi chẳng