NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 255

Kiện ngây người nhìn mãi bức ảnh đen trắng trên màn hình máy di

động, rồi nói: “Còn Kuroki Katsu thì sao? Em đã tìm hiểu được về ông ta
chưa?”.

- Ông ta đã mất cách đây hơn hai mươi năm.

Kiện im lặng. Đầu anh vẫn rối bời. Satiko nói tiếp: “Đã tra ra được ông

Kuroki Katsu nhập ngũ, làm quân y trong đội quân Quan Đông, được thăng
quân hàm đại tá. Sau khi Nhật Bản thua trận, ông ta về Nhật mở “Công ty
dược phẩm Kuroki Katsu”, làm ăn rất lớn. Em và mẹ em cũng chỉ vừa rồi
mới tra ra. Tiếc rằng, hơn hai chục năm trước, cậu con út yêu quý của ông ta
mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát, ông ấy đau buồn, sinh bệnh rồi qua đời”.

- Hiện giờ anh thấy rất lúng túng, không rõ bước tiếp theo chúng ta nên

làm gì?

Satiko nói: “Em cũng thấy rất bí. Có lẽ… đúng như anh nói, chúng ta

điều tra có phần lan man, nhưng em lại cảm thấy đường hướng suy nghĩ duy
nhất đúng là những cái chết của Thi Di, của Yamashita Tsuneteru và của cha
em, cùng các vụ án mạng phanh thây… đều có liên quan đến nhau!”.

- Cha em và bà xơ họ Sái đều bị giết ở nhà thờ; ông Yamashita

Tsuneteru lúc sinh thời cũng đã nhiều lần viếng thăm nhà thờ ấy; liệu chúng
ta có nên đặt trọng tâm vào khu vực này không?

- Mấy năm qua mẹ em vẫn coi khu vực này là trọng điểm. – Ngụ ý của

Satiko là nếu coi nhà thờ là trọng điểm thì chưa chắc đã có thu hoạch gì.

- Hay là, anh sẽ tìm hai nhà báo Nhật Bản nói chuyện xem họ có biết

tình hình Giang Kinh thời Nhật tạm chiếm không. Nếu họ không biết thì
chúng ta sẽ đi hỏi các nhà sử học nghiên cứu về Giang Kinh.

Tắt máy rồi, Quan Kiện mới nhận ra Âu Dương San đã đi ra rất xa, cô

quay trở lại bình thản nói: “Xem ra, em là người bị ra rìa thật rồi. Hai người
tuy không nói bằng tiếng Nhật nhưng em nghe không hiểu nổi một câu!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.