NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 26

3

Q

uan Kiện, cháu làm sao thế?

Cậu bé Quan Kiện mặt tái nhợt ngoảnh nhìn hành lang trống trải của

nhà trẻ, hành lang vừa tắt hết đèn, tối âm u.

Đến giờ tan tầm, các cháu nhỏ đều ngồi thành hàng ngay ngắn trước

của khu nhà trẻ của nhà máy để chờ bố mẹ đến đón. Lũ trẻ lần lượt được đón
đi, mặt trời đã sắp lặn. Chỉ còn lại một mình Quan Kiện.

Cô giáo Diêu đã hiểu rõ nguồn cơn nhưng cô chẳng biết nên giải thích

với Kiện thế nào: “Cháu đừng buồn, không phải bố mẹ cháu quên đón cháu;
bố mẹ đã gọi điện đến đây nói là có việc đột xuất…”. Mẹ của Kiện gọi điện
đến nói rằng, ông nội của Kiện bị xuất huyết não, phải đi viện cấp cứu,
phiền cô giáo trông nom giúp, đừng cho cháu Kiện chưa đầy bốn tuổi này
biết tin ông nội hiền từ đang gặp nguy hiểm. Mẹ của Quan Kiện là bác sĩ của
nhà máy; gia đình họ Quan và nhà cô giáo Diêu cùng ở một tiểu khu.

- Thưa cô, cháu sẽ không khóc… nhưng mẹ cháu sẽ khóc. – Kiện nói

cứ như không.

Cô giáo Diêu chột dạ: “Cháu nói gì vậy? Cháu đã biết chuyện gì à?”.

- Ông cháu bị ngã. Mẹ cháu đang khóc.

Cô Diêu thấy người gai lạnh: “Trời đất ạ… Tại sao… cháu lại biết?”.

- “Họ” nói với cháu… chứ cháu không muốn biết.

“Họ” tức là các cảnh tượng đáng sợ ấy, mơ hồ, chấp chới, chập chờn,

âm u, tôi tối… có khi là rất nhiều người, có lúc chỉ là một hai bóng người ẽo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.