NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 273

- Cho nên, anh đã đốt giấy ở cái đài này? Anh cho rằng ông ngoại anh

đã chết ở đây?

Thạch Tài gật đầu: “Đúng thế. Khi sắp chết, người ta nghĩ mọi cách để

truyền tin ra ngoài; nếu đúng là ông ngoại tôi đã vẽ cây thập tự này, thì tức
là muốn nói rằng ông bị khốn đốn ở đây”.

- Và, chắc là bị canh giữ rất chặt, nên đành phải dùng cách rất kín đáo

để đưa tin. – Quan Kiện nói.

Satiko bỗng nói: “Đừng nên kết luận quá sớm, vì có quá nhiều yếu tố là

suy đoán”.

Thạch Tài nói: “Thời gian qua tôi vẫn đi lại quanh đây, tôi cũng đã hỏi

bà tu sĩ trong nhà thờ, nhưng càng hỏi thì càng không biết. Có lẽ vì tôi có
mặt ở đây nhiều quá nên bị cô Hoàng nghi ngờ. Một hôm cô ấy hỏi tôi mấy
câu, và nói cũng đã thấy tôi đến nhà thờ, cô ấy rất lấy làm lạ…”.

Thi Di cũng đã đến nhà thờ!

- Tôi bèn kể với cô ấy cái câu chuyện vừa nói, cô ấy bảo sẽ tra giúp tôi

các tư liệu, ví dụ, về lịch sử của thôn Tiểu Lương, của Giang Kinh, của cái
trung tâm này và của nhà thờ trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật. Rồi cô
ấy hẹn tôi đến đây gặp, vào khoảng 11 giờ đêm, ngày… ngày hôm nào thì
tôi quên mất rồi. Cô ấy sẽ cho tôi biết kết quả đã tra cứu được. Tôi rất cảm
kích, nhưng cũng băn khoăn tại sao cô ấy lại nhiệt tình như thế… Mấy năm
ra thành phố làm thuê, tôi đã hiểu dân thành phố các vị… Nhưng thôi, không
còn cách nào khác, tôi phải tin cô Hoàng và tòi chờ đợi. Nhưng, ngày nào tôi
cũng đến đây mà không hề thấy cô ấy đến. Hôm nay mới biết tin…

Quan Kiện và Satiko lại cùng nhìn nhau. Quan Kiện nói: “Thế này vậy,

chúng tôi sẽ tiếp tục tra cứu các tin tức mà cô Hoàng chưa kịp cho anh biết.
Rồi sẽ nói với anh. Được không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.