NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 76

điều đình với nhà triển lãm, sẽ thực hiện sau khi họ đóng cửa. Sẽ vào như
thế nào, thì anh Kiện cứ đi theo chúng tôi”.

Mọi người cùng ra khỏi nhà triển lãm số 4, rồi rẽ sang phải, đi đến hết

hành lang, sau một cánh cửa nhỏ là cầu thang. Họ bước xuống cầu thang.
Xuống hết cầu thang, lại có một cửa nhỏ đóng im ỉm, treo bảng “Không
phận sự miễn vào”, và một tấm biển nhỏ “Phòng công tơ điện”. Đây có thể
gọi là tầng hầm.

Ông Yamashita Yuuzi gật đầu ra hiệu, Kikuchi Yuji bèn lục trong chiếc

túi da đặt dưới đất moi ra một chùm chìa khóa đủ hình thù kỳ dị, chọn một
chiếc rồi tra vào ổ khóa.

- Sao các vị lại có chìa khóa? – Quan Kiện hỏi.

Ông Yamashita Yuuzi húng hắng ho, rồi nói nhỏ: “Để tránh những

người khác phải chú ý một cách không cần thiết, chúng tôi đã liên hệ với
Viện mỹ thuật và Trung tâm nghiên cứu, cho phép buổi tối cứ đi vào lối
này”.

Quan Kiện không nói gì nữa, rồi bước vào theo họ.

Phía trong là một hành lang dài và tối.

Quan Kiện rất ngán cái tuyến hành lang này.

Bất chợt anh thấy nhức đầu, và mỗi lúc một dữ dội hơn.

- Ở cuối hành lang, sẽ là tầng hầm của Trung tâm nghiên cứu, có hai

cửa nữa, cộng với cửa cuối cùng là ba tầng cửa. Rất ít người biết cấu tạo ở
đây. Chúng tôi đã vận dụng quan hệ nên mới có được sơ đồ kiến trúc nguyên
thủy của tòa nhà này, cho nên mới nảy ra ý định: cứ sau lúc nửa đêm chúng
tôi sẽ xuất phát từ Trung tâm nghiên cứu để chuyển thiết bị vào đây, rồi đi
lên nhà triển lãm số 4 để làm thí nghiệm. Trong vòng một tháng, nhà triển
lãm không cần phải dùng hệ thống an toàn làm gì. Chúng ta chỉ cần không
làm ồn, không bật đèn thì sẽ không có ai chú ý đến.

- Thì ra là thế… – Quan Kiện nói, tuy nhiên, cơn nhức đầu ghê gớm và

các hình ảnh liên tiếp lướt qua khiến anh không thể suy nghĩ gì được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.