NƠI DÒNG SÔNG CHẢY QUA - Trang 23

kia quên: “Mục đích cuối cùng của con người là vinh danh Chúa,
và để làm vui lòng Ngài mãi mãi”. Câu trả lời này có vẻ luôn làm
ông hài lòng, tất nhiên là phải thế đối với một câu trả lời hay
như vậy. Ngoài ra, ông nóng lòng muốn đi dạo trên các ngọn đồi
để có thể lấy lại sự minh mẫn và năng lượng nhằm cống hiến
cho buổi lễ chiều. Cách chủ yếu để ông lấy lại cảm hứng là kể cho
chúng tôi nghe những gì ông sẽ giảng ở buổi lễ tới, lâu lâu lại
xen vào những đoạn thành công nhất của lễ sáng.

Mặc dù vậy, thông thường mỗi tuần, tôi và Paul vẫn được dạy
câu cá nhiều như được nghe giảng giáo lý.

Khi tôi và em trai đã trở thành những người câu cá giỏi, chúng
tôi nhận ra rằng cha chúng tôi không phải là một người quăng
câu cừ khôi, nhưng ông ném chính xác và điệu nghệ, và hay đeo
găng ở tay quăng câu. Khi ông gài nút găng tay để chuẩn bị
hướng dẫn cho chúng tôi, ông sẽ nói: “Đây là một nghệ thuật
được trình diễn theo nhịp đếm đến bốn từ góc mười giờ đến góc
hai giờ

[5]

”.

Là một người Scotland theo Cơ đốc giáo dòng Trưởng lão, cha tôi
tin rằng con người, về bản chất, là một mớ hỗn độn và đã bị sẩy
chân khỏi trạng thái tốt đẹp ban đầu. Không biết làm sao hồi
nhỏ tôi lại có ý nghĩ họ đã bị như vậy khi ngã từ trên cây xuống.
Về cha tôi, tôi không bao giờ biết liệu ông có tin Chúa là một nhà
toán học không, nhưng chắc chắn ông tin rằng Chúa có thể đếm
và chỉ cần bắt được vào nhịp điệu của Chúa là chúng tôi có thể
lấy lại sức mạnh và cái đẹp. Không giống nhiều tín hữu Trưởng
lão, ông thường sử dụng từ “đẹp”.

Sau khi cài nút găng tay, cha tôi sẽ giữ cần câu thẳng ngay trước
mặt, nó sẽ rung lên với nhịp đập của trái tim ông. Mặc dù chiếc
cần dài hơn hai mét rưỡi, song nó chỉ nặng một trăm hai mươi
tám gram. Nó được làm bằng thân tre chẻ có xuất xứ từ tận Vịnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.