NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 135

“Vậy à?”

“Vâng. Thế này là đủ lắm rồi. Em cũng giống như lũ chó vậy, không

tham lam nhiều, thỏa mãn với cuộc đời, sau đó từ từ tan biến.”

Tôi cố nhịn không khóc, nhưng nước mắt vẫn từ nơi nào đó chảy tràn ra,

cảm giác âm ấm làm ướt gò má lạnh băng.

Qua Tết, lại bắt đầu mười hai tháng mới.

Cảm giác như chúng tôi đang sờ lên mặt vải mới của mười hai chiếc sơ

mi mới mua. Nhưng có lẽ Yuko không đợi được đến lúc xỏ tay vào chiếc áo
thứ mười hai kia nữa. Dần dần, chúng tôi đã chấp nhận sự thực này. Hai đứa
chưa nói về sự kiện này một cách cụ thể, thế nhưng, ánh mắt nhìn nhau, đầu
ngón tay chạm vào nhau, những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc đối thoại cực
kỳ bình thường… tất cả đều thấm đẫm vị bất an và hoảng sợ với thời khắc
sẽ ập đến bất cứ lúc nào ấy. Yuko sống trong sự cam chịu bình tĩnh, tựa như
chờ đợi cái ngày đó.

Con người ta không cảm thấy sợ hãi đối với những sự việc trước khi sinh

ra trên đời.

Trước khi sinh và sau khi chết đều không tồn tại trên thế gian, xét theo

nghĩa này, hai điều ấy là tương đương.

Hồi còn nhỏ xíu, tôi từng có một khoảng thời gian hơi nhạy cảm với vấn

đề này. Khi thấy ảnh chụp bố mẹ thời trẻ không có mình, tôi cảm thấy hết
sức khó tin, liền đi hỏi họ:

“Tại sao lại không có con?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.