NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 136

“Vì lúc đó, con vẫn chưa được sinh ra trên thế giới này.”

Kết quả là tôi biết, cho dù mình không tồn tại thì thế giới vẫn cứ tiếp tục

tồn tại, lại còn cảm thấy hết sức buồn bực vì chuyện này nữa.

Có điều, thông thường người ta sẽ không phiền não vì vấn đề này. Bởi sự

không tồn tại trước khi chúng ta sinh ra thuộc về “quá khứ”. Vậy thì, giả
như hiện tượng này xảy ra vào một thời điểm nào đó trong tương lai, rốt
cuộc sẽ như thế nào nhỉ?

Ngày Chủ nhật cuối cùng của tháng Một.

Chúng tôi đạp xe ra công viên tự nhiên. Yuko ngồi ghế sau, hai tay nhét

vào túi áo khoác dạ của tôi, ôm tôi rất chặt. Trời trong vắt, xanh thăm thẳm,
nhưng không khí lạnh lẽo vô cùng, tôi băng qua những luồng khí lạnh ấy,
tai gần như đông cứng cả lại. Từ sáng sớm, Yuko đã uể oải, tâm trạng ủ dột,
nhưng khi đến gần công viên, em cất tiếng.

“Này, anh Satoshi.”

Yuko gọi tôi từ phía sau.

“Gì hả em?”

“Anh nghĩ tại sao người ta không thở bằng miệng, mà lại thở bằng mũi?”

Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời: “Không biết. Anh chẳng hiểu gì cả.”

Yuko vui vẻ bật cười khanh khách.

“Chuyện này ấy à…” Em dừng lại, cố làm ra vẻ huyền bí, khiến tôi nghĩ

đến một đứa nhỏ đang he hé cho người khác xem chiếc vỏ ốc đẹp đẽ giấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.