Câu trả lời này nghe có vẻ hết sức kỳ quặc, nhưng cô vẫn nhanh nhảu trả
lời: “Nếu thế thì có loại thuốc cảm chuyên dùng cho trẻ em, tôi nghĩ mua
loại đó thì tốt hơn. Vả lại viên thuốc còn bọc đường nữa, rất dễ uống.”
“Vậy tôi mua loại dành cho trẻ em ấy.” Tôi đáp.
“Nếu sốt cao kéo dài, trong một số trường hợp nên uống cả thuốc hạ sốt
nữa.” Cô nói tiếp.
“Thế tôi mua cả thuốc hạ sốt.”
“Loại cho trẻ em hả?”
“Loại cho trẻ em.”
Tôi rất tò mò muốn biết cô nghĩ thế nào về việc vợ tôi lại chỉ có mười
tuổi nhưng tôi cố làm cho xong việc.
“Còn nữa, bán cho tôi một cái cặp nhiệt độ, tốt nhất là loại nào có kết cấu
đơn giản ấy.”
Kết cấu của cặp nhiệt độ vốn đã rất đơn giản, tôi lại còn nói thêm một
câu như thế, xem ra có vẻ hơi hoảng loạn. Cô rời khỏi quầy, đi tới tủ thuốc,
lấy cho tôi cái cặp nhiệt độ “đơn giản”. Dáng vẻ ấy của cô vẫn làm tôi liên
tưởng đến một nhân viên quản lý thư viện thông minh, mẫn cán, có thể
thuộc làu tất cả danh mục sách.
Trả tiền xong xuôi, cô vừa đưa hóa đơn cho tôi, vừa nói: “Hãy giữ gìn
sức khỏe, à… là chị nhà bị bệnh nhỉ?”
“Vâng, là vợ tôi, cảm ơn cô.”