NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 19

Có lẽ, chính sự gấp gáp không thể đợi chờ này đã gây ra tác dụng ngược,

chỉ cần có cơ hội gặp nhau, chúng tôi liền dùng phương thức trực tiếp nhất
để tìm hiểu đối phương.

Nói thực lòng, chúng tôi đều còn quá trẻ, lại sở hữu thân thể mềm dẻo,

hấp dẫn hơn bất cứ ai, không thể nào bỏ qua sự tồn tại của chúng được.

Tôi vẫn còn giữ bức tranh tự họa hai người thời bấy giờ, thoạt nhìn trông

như quảng cáo của Calvin Klein vậy. Hai người chỉ mặc đồ lót nằm trên
giường, tựa cặp mèo đang phơi nắng, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Với
sự hồn nhiên và tò mò, chúng tôi ngắm nhìn thế giới xa lạ mình vừa đặt
chân vào với con mắt choáng ngợp.

Trên thực tế, chúng tôi rất ít khi có thời gian tự do thoải mái, một tháng

chỉ được gặp một hai lần, những chỗ để một mình bên nhau cũng cực kỳ ít
ỏi. Nếu may mắn, gặp lúc người nhà đều ra ngoài hết, chúng tôi có thể
chậm rãi hưởng thụ niềm khoái lạc ái ân trong phòng tôi. Nếu công viên
vắng người, chúng tôi có thể vuốt ve nhau. Trong sảnh lớn của nhà ga lúc
đêm khuya, chúng tôi có thể ôm nhau vào lòng, khi đợi đèn giao thông ở
ngã tư đường buổi chập tối, chúng tôi có thể khẽ hôn nhau.

Tôi không đủ tiền đi khách sạn, vì chẳng ai nghèo hơn một sinh viên theo

đuổi điền kinh nữa rồi, nhưng chúng tôi vẫn rất thỏa mãn.

Vì thiếu suy nghĩ, nên chúng tôi đã coi nhẹ rất nhiều thứ trước mắt, song

tôi nghĩ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thì thế, liệu có bao nhiêu người
mười mấy tuổi đầu có thể nghĩ ngợi sâu xa đây?

Đam mê nhục dục trào dâng vô hạn, thậm chí còn ước vọng viển vông là

có thể bay lượn giữa không trung, có ai nghĩ được rằng, thân xác này sẽ trở
thành gông xiềng của cả đời người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.