NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 79

Sau đó, ông mỉm cười. “Tôi tên là John Birdman, là mục sư của nhà thờ

này.”

Trông bề ngoài như một đứa trẻ quá khổ, nhưng những nếp nhăn trên

mặt lại giống một người già đã mệt mỏi với cuộc đời, có điều dù sao vẫn
đoán được ông nhiều tuổi hơn tôi, và trẻ hơn bố mẹ tôi. Ông khiến chúng
tôi có cảm giác thân thiết, hình như không chỉ vì ông cùng tên với con chó
già “John” mà hai chúng tôi rất yêu quý, nụ cười của ông vừa có sự ngây
thơ rạng rỡ của trẻ con, lại vừa mang vẻ hòa ái của người lớn tuổi.

“Chỗ này lạnh quá, có muốn vào nhà tôi ngồi không?”

Chúng tôi còn chưa biết nên trả lời thế nào cho phải, ông đã lại trưng ra

nụ cười vừa như trẻ thơ vừa như người già ấy, nói tiếp: “Nhà tôi ở ngay sau
lễ đường này thôi, có cả sữa nóng nữa.”

Đây là một lời đề nghị rất hấp dẫn, hai chúng tôi lập tức gật đầu đồng ý,

thậm chí còn quên cả cảm ơn. Có điều, cuộc sống thường ngày của chúng
tôi vốn đã xa vời những thông lệ xã giao ấy rồi.

Chúng tôi xuyên qua hành lang xung quanh lễ đường đi sang nhà ông.

Ông đi phía trước, không ngớt nói gì đó. Có điều, ông nói nhanh quá, lối
phát âm tiếng Nhật với khẩu âm Anh ấy rất kỳ quặc, gần như không hiểu
được ông đang nói gì.

“… à?”

Tôi chú ý thấy ông cứ hỏi đi hỏi lại câu hỏi này, bèn bước lên đi bên

cạnh, yêu cầu ông nhắc lại. “À, tôi đang hỏi, hai người là anh trai và em gái
à?”

Tôi cảm nhận được thân hình Yuko chợt sững lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.