NƠI EM QUAY VỀ CÓ TÔI ĐỨNG ĐỢI - Trang 81

Trong phòng khách nhà mục sư, ông mời chúng tôi uống sữa nóng, lại

còn nhỏ thêm một giọt si rô hoa quả. Thân thể lạnh cóng dần thấy ấm áp trở
lại.

Tôi thực thà trình bày sự việc xảy ra cho mục sư Birdman nghe, ông lặng

lẽ suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu và hỏi:

“Tức là, hiện tượng này bắt đầu từ mùa xuân năm nay?”

“Đó là lúc chúng tôi nhận ra, nhưng mà, có lẽ đã bắt đầu từ trước đó

rồi…”

Sau khi kể mọi chuyện cho ông, tôi dường như thấy nhẹ nhõm hơn

nhiều. Những thứ bí mật, chính vì không có hình dạng, nên mới càng thêm
nặng nề.

Mục sư Birdman có vẻ rất đáng tin cậy, mà kể cả không phải thế, tôi

cũng không hề do dự kể hết mọi chuyện ra, có lẽ vì tôi cũng mệt mỏi rồi.

“Xem chừng, hai người đã đau khổ một thời gian dài rồi.”

Tôi thầm nghĩ, cảm giác ấy hình như không giống đau khổ. Thế nhưng,

cái cảm giác không thể nào ngủ được giữa đêm thâu có lẽ cũng tương tự
như đau khổ.

“Tôi chỉ là một người bình thường, vì vậy chẳng thể nào đưa ra lời

khuyên gì về hiện tượng này… nhưng mà, từ góc nhìn của một mục sư, mỗi
điều kỳ lạ dường như đều bị ảnh hưởng rất lớn bởi ý chí của Thượng Đế.”
Ông nói.

“Nếu đúng là vậy, rốt cuộc Thượng Đế khiến Yuko nhỏ lại để làm gì?”

Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.