NƠI EM THUỘC VỀ - Trang 235

lại. Trên cỗ xe ngựa đỗ bên lề đường không xa xuống phố, họ đang lên
đường về nhà ngay khi vừa vào trong.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”, mẹ cô hỏi lại lần nữa.
Ophelia không trả lời. Dù sao, cô chẳng thể nói bất kỳ lời nào với cục

nghẹn trong cổ họng. Nhưng những giọt nước mắt chảy dài trên má cô đủ
là câu trả lời cho Mary. Bà để con gái chôn những tiếng nức nở đau lòng
của cô trên vai. Raphael đứng ở ngưỡng cửa quan sát cỗ xe ngựa của
Ophelia biến mất xuống phố. Anh chỉ ở đó vài giây nhìn theo sau cô, dừng
lại chỉ đủ lâu để gầm gừ với Duncan, “Cảm ơn rất nhiều, gã trời đánh”.

“Cô ta không biết gì về vụ cá cược sao?”, Duncan hỏi.
“Chết tiệt, không, cô ấy không biết. Cậu có thấy chữ gã ngốc dán trên

trán tôi không? Không ư? Chà, chờ một giây, chẳng nghi ngờ gì nó sẽ xuất
hiện ngay bây giờ thôi.”

“Cô ta quan tâm gì đến vụ cá cược của chúng ta chứ? Cô ta đã thay đổi

rồi. Cô ta không còn là người phụ nữ chua ngoa nữa.”

“Cô ấy đã thay đổi vì những lý do chính đáng. Còn bây giờ, cô ấy sẽ

nghĩ rằng mình đã thay đổi vì những điều sai lầm. Đó có thể là một công cụ
chết tiệt làm hủy hoại tất cả các nỗ lực của tôi.”

“Thế thì đuổi theo cô ta đi, anh bạn, và giải thích cho cô ta hiểu. Đừng ở

đây nói với tôi những điều ngu ngốc nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.