NƠI EM THUỘC VỀ - Trang 239

là một kẻ ngốc nghếch đến thế nào. Nhưng Mary rất kiên trì. Bà sẽ không
từ bỏ cho đến khi Ophelia trở lại là chính mình, vì vậy vào lần tiếp theo bà
gõ cửa phòng cô, Ophelia đã cố gắng để làm mẹ mình thấy thoải mái.

“Con cảm thấy khá hơn chưa?”, Mary thò đầu qua cánh cửa và hỏi.
“Con hoàn toàn bình thường, mẹ, mẹ không cần phải bận tâm đến con.

Bây giờ con rất ổn.” Ophelia không hề ổn chút nào, nhưng cô không muốn
mẹ lo lắng cho mình. Và cái nhìn đầy quan tâm vẫn hiện rõ trên khuôn mặt
Mary khi bà bước vào phòng.

“Con có muốn nói về chuyện đó bây giờ không?”
“Con không muốn. Con chỉ cho là có một số điều hóa ra không phải sự

thật.”

“Nhưng con đã giải quyết xong rồi chứ?”
“Vâng, tất nhiên rồi. Con đã làm nhiều hơn những gì mình nên làm, đó là

tất cả. Nó thực sự không quan trọng.”

Ophelia nặn ra một nụ cười, cảm thấy nó thật méo mó, vì thế cô liền

quay sang một bên thật nhanh để mẹ cô không nhận thấy. “Con ngạc nhiên
vì cha đã không đập cửa phòng con đấy”, Ophelia tiếp tục. “Việc con bỏ lỡ
hai ngày săn chồng có lẽ đã khiến ông nghiến răng vì tức giận.”

“Thực ra, ta hiếm khi nhìn thấy ông ấy ở trong tâm trạng tốt đến vậy.”

Mary cau mày trầm tư. “Ông ấy thậm chí còn không nói nhang nhác bên tai
ta về việc con và ta ra ngoài giữa đêm hôm khuya khoắt mà không cho ông
ấy biết. Nhưng lần cuối cùng ta nhìn thấy ông ấy cười nhiều như vậy là khi
ông ấy thu được gấp đôi số tiền cho một trong những khoản đầu tư của
mình. Đó có thể là toàn bộ lý do cho niềm vui lần này.”

“Cha không nói cho mẹ biết khi những chuyện như thế xảy ra ư?”
“Lạy Chúa, không. Ông ấy cho rằng vấn đề tiền bạc vượt quá tầm hiểu

biết của ta.”

Ophelia bật cười. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy muốn cười lớn kể từ

sau đêm vũ hội ở nhà Wilcotts. “Hẳn là mẹ có thể dạy ông đôi điều...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.