“Cũng đưa nó lên bản tin đi,” Steve nói.
“Không,” Kathryn phản bác.
Ánh mắt Steve nhìn lên từ bên dưới cặp lông mày ấn tượng.
Carol nhướng một bên mày, thắc mắc về chủ đề của cuộc đối thoại.
Kathryn tóm tắt lại cho cô.
Steve lặp lại, “Đưa lên bản tin đi. Đưa tin đi khắp nơi.”
Charles nói, “Chúng ta đang thảo luận vấn đề đó.”
“Phải thảo luận cái gì nữa?” Steve hỏi.
Carol nói, “Hắn sẽ nghe ngóng, hắn sẽ lặn mất tăm.”
Jimmy đề xuất, “Đúng vậy, tôi cũng sẽ làm thế. Hắn lẩn nhanh như
chạch. Hắn sẽ nhuộm tóc, ném chiếc áo khoác đi, và thay kính thành chiếc
Ray-Bans màu hồng.”
Steve quay sang Kathryn: “Nhân chứng có nghĩ rằng thủ phạm chạm
mặt cô ta không?.”
“Không. Nhân chứng quả quyết rằng hắn đã không nhìn thấy chị ta.”
“Tức là hắn vẫn còn quanh đây và có lẽ vẫn mặc bộ quần áo đó. Chiếc
áo màu xanh và mọi thứ khác. Cả nghìn người hẳn đã nhìn thấy hắn. Có thể
là nhân viên trong khách sạn, hay người giặt là, nếu hắn là người ở đây. Đó
là quy trình hoạt động cơ bản trong các vụ của tôi.”
Charles như đang lâm vào tình thế chênh vênh. “Cả hai bên đều có
điểm cộng và điểm trừ.”
“Tôi bỏ phiếu phản đối,” Jimmy lên tiếng. Carol gật đầu thể hiện sự
đồng tình.
Kathryn quay sang Charles. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm ông ta trong
chốc lát.
Một lúc sau, hướng ánh mắt khỏi sàn nhà được lót bằng vải sơn được
kiểm định tốt, Charles nói, “Chúng ta sẽ tạm thời giữ riêng tin này. Không
công bố đặc điểm nhận dạng trên truyền thông.”