NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 104

“Vậy thì gọi cô là cô Dance.” Wes đã chia sẻ với bạn bè của mình rằng

bố cậu bé đã qua đời nhưng Kathryn biết bọn trẻ hiếm khi dùng những từ
ngữ mỹ miều như bà, cô, chị.

“Tuyệt.” Mặt cậu bé sáng bừng lên. “Cô Dance.”

Với mái tóc xoăn và khuôn mặt như thiên thần, Donnie sẽ sớm trở

thành nam châm hút các cô gái thôi. Có khi giờ cậu bé đã thế rồi, cô nghĩ.
(Còn Wes? Đẹp trai… và tốt bụng. Một sự kết hợp nguy hiểm: đã bắt đầu
khiến các cô bé rung động rồi. Cô có chiều hướng muốn hãm lại sự phát
triển của các con mình, nhưng cô biết là ngăn sóng vỗ vào cát ở Vịnh
Spanish còn dễ hơn). Donnie sống cách đây không xa, có thể di chuyển
bằng xe đạp, điều này khiến Kathryn thấy biết ơn - là một bà mẹ đơn thân,
dù có một mạng lưới hỗ trợ tốt như của cô, bất cứ thứ gì giúp làm giảm đi
nhiệm vụ phải lái xe đều là một sự may mắn. Cô nghĩ Donnie trông sẽ sáng
sủa hơn nếu không mặc áo hoodie hay quần bò baggy… nhưng ngày nay
thủ khoa của các lớp trung học và các ca sĩ nhạc pop đều ăn mặc giống như
những tên trong băng nhóm đường phố, vậy nên cô là ai mà được quyền
đánh giá cơ chứ?

Vừa từ cơ quan về, Kathryn không đi qua cửa trước mà đi qua sân bên

cạnh và cổng - để chắc rằng nó được khóa - sau đó bước lên hiên. Điều đó
tức là cô chưa nói lời chào với những thành viên bốn chân của ngôi nhà
này. Chúng giờ chạy lên phía trước để được xoa đầu và, nếu may mắn, hy
vọng được món gì đó (than ôi, hôm nay chẳng có gì). Dylan, là một con
chó béc-giê, được đặt tên theo tên của một người nhạc sĩ - ca sĩ huyền
thoại, còn có Patsy, một con chó Retriever lông nhẵn

*

, với sự tôn trọng cô

Cline, ca sĩ hát nhạc đồng quê mà Kathryn yêu thích.

“Donnie ở lại ăn tối được không mẹ?” Wes hỏi.

“Nếu điều đó được cô đồng ý, cô Dance.”
“Cô sẽ gọi cho mẹ cháu,” thủ tục thôi.
“Được ạ. Cảm ơn cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.