NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 106

khi ra ngoài mà không đội mũ rộng vành. Ông Stuart đã nghỉ hưu, nhưng
khi không phải trông bọn trẻ hay chăm nom quanh nhà ở Carmel, ông làm
việc ở Thủy cung Vịnh Monterey vài ngày một tuần.

“Mẹ đâu rồi ạ?”

Bà Staunch Edie Dance là một y tá về tim mạch tại Bệnh viện Vịnh

Monterey.

“Bà ấy phải trực ca đêm, lấp ca trống. Nên chỉ có mình bố tối nay

thôi.”

Kathryn đi thẳng vào phòng ngủ, rửa chân tay và thay đồ thành chiếc

quần bò đen, kết hợp với áo cánh bằng lụa và áo len màu đỏ tía. Ở vùng
duyên hải miền trung, sau khi mặt trời lặn, trời có thể sẽ trở lạnh và bữa tối
hôm nay lại ở ngoài hiên.

Khi cô đi xuống cầu thang và đi vào hành lang, một người đàn ông

bước vào từ cửa chính. Jon Boling, hơn bốn mươi tuổi, không cao lắm. Anh
chỉ cao hơn Kathryn một chút nhưng gầy - chủ yếu là do đạp xe và thi
thoảng nâng tạ (tạ mười một cân chỗ anh và tạ đôi năm cân chỗ nhà cô).
Mái tóc thẳng, thưa của Jon trông khá giống Kathryn, nhưng sẫm hơn màu
hạt dẻ một chút, và không có những sợi bạc thi thoảng xuất hiện như cô (nó
tình cờ biến mất sau chuyến đi tới Rite-Aid hay Save Mart).

“Nhìn xem, anh mang theo một đống quà Hy Lạp này.” Jon đang cầm

hai túi lớn từ một cửa hàng Địa Trung Hải ở Pacific Grove.

Hai người hôn nhau và anh theo cô vào bếp.

Jon là giáo sư ở một trường đại học gần đó, anh dạy môn Văn học

Khoa học viễn tưởng, và một lớp có tên là Vi tính và Xã hội. Anh mô tả
những thứ mình dạy giống như một vài môn học kỹ thuật nhàm chán. “Một
chút toán học, một chút kỹ thuật.” Anh còn tham mưu cho các công ty ở
Thung lũng Silicon. Anh dường như là một thiên tài hiếm có trong thế giới
của những chiếc hộp - những cái máy tính. Kathryn biết điều này thông qua
báo chí và nhận xét của Wes về kỹ năng của anh trong việc lập trình: sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.