NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 105

Các cậu bé quay lại với trò chơi của mình và nhảy xuống sàn hiên gỗ

đỏ, nhấm nháp một ít khoai tây chiên và uống trà. Trong nhà Kathryn
không có bóng dáng của soda.

Kathryn tìm thấy số điện thoại nhà của Donnie và gọi. Mẹ cậu bé đã

cho phép cậu ở lại ăn tối, nhưng phải về trước chín giờ.

Cô cúp máy, rồi quay trở lại phòng khách nơi mà bố cô, ông Stuart, và

con gái mười tuổi Maggie đang ngồi xem ti vi.

“Mẹ! Mẹ đi vào từ cửa sau?”
Dĩ nhiên là cô đã không nói với con bé rằng cô vừa đi kiểm tra hàng

rào và xem cổng đã thực sự được khóa chưa. Hai vụ án đều đang mở, với
vô số những kẻ xấu, những người có thể, nếu chúng thực sự muốn, đến tìm
cô.

“Cho mẹ ôm cái nào, con yêu.”
Maggie vui vẻ làm theo. “Anh Wes và Donnie không cho con chơi

cùng.”

“Mẹ chắc rằng đó là trò chơi dành cho con trai.”

Khuôn mặt hình trái tim của Maggie nhăn lại. “Con không biết nó là

gì. Con nghĩ là không nên có đồ chơi con trai và đồ chơi con gái riêng.”

Ý kiến hay. Nếu và khi Kathryn tái hôn, Maggie đã tuyên bố rằng con

bé sẽ là “phù dâu” - dù ở bất kỳ độ tuổi nào. Con bé cũng đã được học về
chủ nghĩa nữ quyền ở trường và khi trở về nhà sau các buổi học môn xã hội
học, con bé đã tuyên bố, với sự vui mừng của Kathryn, rằng mình không
phải là người nữ quyền. Con bé là một người đòi quyền bình đẳng.

“Bố!” Kathryn chào bố mình.

Ông Stuart đứng dậy và ôm con gái. Ở độ tuổi bảy mươi, và dù dấu ấn

suốt thời gian ông ở ngoài trời với công việc của một nhà sinh học biển đã
hằn lên da thịt, nhưng ông Stuart trông vẫn trẻ hơn tuổi. Ông cao khoảng
gần mét chín, bờ vai rộng, mái tóc bạc, dày và rối. Những vết mổ và điều
trị bằng laze của các bác sĩ da liễu cũng đã để lại dấu ấn và giờ ông hiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.