NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 115

Con sóng bắt đầu dâng cao tạo thành ngọn, bàn tay của Chúa sẽ giáng

cái chết xuống cho gia đình này.

Hai mươi hai mét.

Mười tám…
Đó cũng là lúc người mẹ mất kiên nhẫn. Cô ta tiến về phía trước,

loạng choạng bước trên những phiến đá trơn, tới trước mặt ông chồng,
người lúc này đang ra hiệu một cách giận dữ bằng tay.

Liệu người chồng có phớt lờ vợ mình? Hãy đối đầu với con mụ đó,

Antioch nghĩ. Làm ơn.

Còn cách mười ba mét nữa, dòng nước khổng lồ đó.
Hơi thở của hắn gấp gáp hơn. Chỉ hơn ba mươi giây nữa thôi. Đó là tất

cả những gì hắn cần.

Nhưng người phụ nữ lại sải bước lướt qua mặt chồng, mặt cô ta tối

sầm lại, và tiến về phía bọn trẻ.

Chín mét…
Người phụ nữ giận dữ, lôi những tên nhóc con đang ngơ ngác trở lại

lối đi. Người chồng liền theo sau, khuôn mặt anh ta trống rỗng.

Con sóng vỗ đập vào tảng đá và làm ngập nơi mà bọn trẻ vừa đứng vài

giây trước. Nó đã mang theo rất nhiều năng lượng, đủ để quét ông bố và lũ
trẻ xuống nước. Bực hơn nữa là, từ góc nhìn của mình, Antioch đoán rằng
họ nhẽ ra phải bị ngã đập vào đá ngay trước mắt hắn, rồi sau đó bị cuốn vào
dòng nước biển dữ dội gần đó.

Hắn hạ điện thoại xuống.
Cặp vợ chồng cùng bọn trẻ đều quay lưng lại phía những tảng đá, họ

không chứng kiến được cơn sóng nước hung hăng đó. Chỉ có người bà là đã
thấy. Bà ta không nói gì, nhưng xoay người lại và miên man theo suy nghĩ
của mình suốt dọc đường.

Antioch thở dài. Hắn giận dữ. Một cái nhìn lần cuối tới gia đình ngu

ngốc và lơ đễnh đó. Hàm răng hắn nghiến chặt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.