NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 133

trông không được chắc chắn. Trên mái tóc xoăn màu nâu, được xịt gôm cẩn
thận vào nếp là một chiếc mũ vải ấn tượng.

Kathryn mỉm cười, chỉ để cả thế giới biết rằng không ai trong khu vực

này của tòa nhà gặp nguy hiểm. Rồi đi tiếp. Cô xông thẳng vào văn phòng
của Charles Overby mà không thèm gõ cửa và thấy ông ta đang gọi điện
qua Skype.

“Charles.”
“À, Kathryn.”
Cô kìm nén những lời định nói và ngồi xuống.

Trên màn hình là một người đàn ông da ngăm đen, trông phóng

khoáng trong bộ vest đen và sơ mi trắng, cà vạt sọc đỏ và xanh biển. Ông ta
đang hơi nhìn lệch khỏi hướng chiếc webcam một chút bởi ông ta thuận
theo màn hình máy tính của chính mình.

Charles nói, “Kathryn. Cô còn nhớ ủy viên Ramón Santos, Cảnh sát

Liên bang ở Chihuahua không?.”

“Chào ngài ủy viên.”

“Đặc vụ Dance, vâng, xin chào.” Người đàn ông không cười. Ông

Charles cũng đang ngồi cứng nhắc trên ghế. Rõ ràng là cuộc hội thoại
không được vui vẻ cho lắm. Ngài ủy viên là một trong những nhân vật cấp
cao ở Mexico đang công tác trong Đội Tác chiến ngầm. Không phải ai ở
phía nam biên giới cũng ủng hộ sự nỗ lực này, dĩ nhiên: thuốc phiện và
súng đồng nghĩa với rất nhiều tiền, thậm chí - đặc biệt - đối với lực lượng
cảnh sát dưới đó.

“À, hiện tôi đang nói chuyện với Charles. Điều không may nhất vừa

xảy ra. Một lô hàng lớn. Khoảng một trăm khẩu súng máy M-Four, gần
năm mươi khẩu H&K nòng 18 cùng hai nghìn viên đạn.”

Ông Charles hỏi, “Chúng được vận chuyển qua….”

“Đúng thế. Qua đầu mối Salinas. Chúng tới từ Oakland.”
“Chúng tôi đã không biết về điều đó,” Charles nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.