NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 134

“Không. Không, các ông không biết được. Một người đưa tin dưới này

đã nói với chúng tôi. Anh ta có thông tin đầu tiên, chắc chắn rồi, nên nó
mới chuẩn xác thế chứ.” Santos thở dài. “Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe
tải, nhưng bên trong trống rỗng. Đống vũ khí đó đang trên những con
đường của chúng ta. Sẽ dẫn đến nhiều người thiệt mạng. Tình hình thật tồi
tệ.”

Kathryn nhớ là vị ủy viên này, tất nhiên rồi, đã rất kiên quyết trong

việc ngăn chặn các băng đảng vận chuyển thuốc phiện và ma tuý lên phía
bắc. Tuy nhiên điều làm ông ta mệt mỏi hơn chính là lượng vũ khí được
tuồn vào Mexico, một đất nước nơi mà việc sở hữu súng là bất hợp pháp
dưới hầu hết mọi hình thức, nhưng lại là nơi có tỉ lệ người chết do bị súng
bắn cao nhất trên thế giới.

Và hầu như tất cả số súng đó được buôn lậu vào từ Mỹ.
“Tôi rất lấy làm tiếc khi biết điều đó,” ông Charles nói.
“Tôi không nghĩ là chúng ta đã làm hết khả năng!”

Tuy nhiên từ “chúng ta” không được chính xác lắm. Ý ông ta là: “Các

anh đang không cố hết sức.”

“Ngài ủy viên,” ông Charles nói, “chúng tôi có bốn mươi sĩ quan ở

năm đơn vị cùng cộng tác trong Đội Tác chiến ngầm. Chúng ta đang có tiến
triển. Đúng là có chậm, nhưng vẫn là có tiến triển.”

“Chậm,” người đàn ông đó đã nói. Kathryn nhìn qua video đang phát

trực tuyến. Văn phòng của ông ta trông rất giống với của Charles, nhưng
không có những cúp giải thưởng golf và tennis. Những bức hình trên tường
là hình ông ta đứng cạnh những chính trị gia người Mexico, và hình như là
cả những nhân vật nổi tiếng. Dáng điệu giống hệt với sếp của cô.

Người ủy viên hỏi, “Đặc vụ Dance, cô có đánh giá gì không?.”
“Tôi…”
“Đặc vụ Dance tạm thời đang đảm nhiệm một vụ khác.”

“Vụ khác? Tôi hiểu rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.