NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 160

“Nhưng còn Charles,” Carol nói. “Ông ấy đã đình chỉ công tác của

cô.”

Albert thấy Kathryn mím chặt môi. “Được rồi. Một điều nữa?” Cô

nhìn Albert, rồi quyết định, dường như là để thêm phần thuyết phục. “Cô
không hiểu rõ Charles bằng tôi đâu. Nếu tôi là đàn ông và một vụ như vụ
Serrano xảy ra? Ông Charles sẽ không đuổi tôi. Dù không muốn nhưng tôi
vẫn phải nói điều này…” Kathryn lắc đầu. “Cô từng trải qua chuyện như
vậy, Carol. Cô biết nó thế nào mà.”

Biểu hiện của Carol nghĩa là: Những người phụ nữ trong ngành thi

hành pháp luật. Đúng, tôi hiểu.

Kathryn nói thêm, “Tôi sẽ để cô nhận toàn bộ công lao với mọi thông

tin mà tôi tìm ra. Và rồi chuyện đó sẽ lan đến tận Washington. Tôi sẽ biến
mất.”

“Không. Không cần thiết phải làm thế.”

“Thực tế thì đúng vậy đấy. Ông Charles không thể biết bất cứ điều gì

về sự tham gia của tôi. Tất cả những gì tôi muốn là bắt được Serrano.”

“Được rồi,” Carol đáp và gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Hoàn toàn bí mật.”
Dù câu nói đó có ý nghĩa là gì. Albert có định nghĩa của riêng mình.

Giờ một cái nhìn khác theo hướng của anh.
Kathryn nói, “Giờ có khi tôi đã bị phản bội rồi….”
“Charles sẽ làm thế với cô?” Bây giờ thì Albert không thể kiểm soát

được việc càu nhàu.

“… nhưng nếu chúng ta bắt được Serrano, Sacramento sẽ không phàn

nàn về tôi quá kinh khủng. Đây là cơ hội duy nhất tôi có để cứu ai đó khỏi
nguy hiểm.”

Carol đang quét mắt quanh bãi đậu xe, ngẫm nghĩ, nhưng không tìm

kiếm mục tiêu như cách Albert đang làm. “Thực tế là, Kathryn, tôi có thể
cần cô trợ giúp. Tôi không phải là một người thẩm vấn tốt trong ngành
mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.