NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 161

“Thành giao nhé?”
“Chốt.”

Ánh mắt của Kathryn chuyển sang Albert.
“Cô đang hỏi tôi? Tôi chỉ hỗ trợ thôi. Làm những gì cô muốn.”
Họ cùng bước tới xe, Albert dễ dàng ngồi vào ghế lái. Chiếc Dodge

nhấp nhô dưới trọng lượng của anh. Hai người phụ nữ cũng ngồi vào xe.
Albert khởi động xe và họ lao ra khỏi bãi xe hướng lên đường cao tốc.

Nửa giờ sau Albert rẽ vào những mặt phố ở Seaside và đi từ từ dọc

con đường nhựa bong tróc, hai bên mọc đầy cỏ dại, bụi rậm bám đầy bụi và
hàng rào dây thép rỉ. Đi thêm khoảng tầm chín mươi mét nữa họ trông thấy
một khu phát triển có vẻ như từ cách đây khoảng năm mươi năm, những
ngôi nhà gỗ nhỏ đều theo phong cách Cape, tất cả nhà ở đây đều thế.

“Là nó.” Carol nói và chỉ vào ngôi nhà tồi tàn nhất ở đằng xa, một

ngôi nhà cấp bốn bị lệch, đã lâu lắm rồi không được sơn sửa. Tường ban
đầu chắc là màu trắng. Giờ thành màu xám. Một nửa mảnh sân là cát, nửa
kia là cỏ úa. Khô khan, Albert nghĩ. Mọi thứ trông khô khan. Là do trận
hạn hán. Điều tệ nhất mà anh có thể nhớ.

Albert tắt máy. Mọi người bước xuống xe.

Anh lướt nhìn một vòng xung quanh trong khi hai người còn lại nhìn

quanh, tiến thẳng tới cửa chính. Carol gõ cửa. Không có động tĩnh gì.
Kathryn chỉ sang bên cạnh, nơi có một cái sân. Và họ biến mất theo đường
đó.

Albert đi thăm dò quanh ngôi nhà, nhìn sang những căn gần đó, phân

vân tại sao ai đó lại dán một tấm hình hoa cúc lớn trên một chiếc cửa sổ. Có
phải là rèm che nắng không? Là hoa hướng dương thì có phải hợp lý hơn
không?

Nhưng chủ yếu là anh đang tìm kiếm những mối đe dọa.

Đây không phải là đường cụt, nhưng nó cũng không phải là con đường

giao thông đông đúc. Anh đếm được có bốn chiếc ô tô đi qua, tất cả dường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.