NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 159

“Phải.”
“Hừm.” Nghe như tiếng càu nhàu. “Tôi sẽ lái,” anh nói.

“Này,” tiếng của một phụ nữ đằng sau họ.
Kathryn Dance bước tới từ phía bên cạnh tòa nhà, nơi cô đỗ chiếc

Pathfinder màu xám. Những dấu mũi chó trang trí thêm cho khung cửa sổ
xe cô. Albert thích mấy con chó của Kathryn; anh biết chúng khá rõ, vì
thường xuyên tới chơi. Anh thường hay năn nỉ Kathryn cho mình mượn
con chó săn mồi có bộ lông mượt để đưa nó đi săn và mang về cho gia đình
một hay hai con vịt để ăn. Anh đã lỡ nói chuyện này trước mặt lũ trẻ nhà
Kathryn; cái nhìn trong ánh mắt của cô, lời đáp lại, thật khó để diễn tả. Nó
có nghĩa là không, trăm lần vạn lần không.

Carol nhìn theo Kathryn khi người đặc vụ CBI bước tới. Cô nhìn

quanh rồi tới gần hơn. “Al.”

Một cái gật đầu.
“Carol, có một điều tôi muốn nói với cô. Thực ra là với cả hai người.”
“Chắc chắn rồi, Kathryn.”

Albert gật đầu lần hai. Có lẽ là một sự càu nhàu.
“Tôi nghe nói rằng cô biết manh mối dẫn đến Serrano.”
Người đặc vụ DEA chần chừ.

Kathryn nói, “Tôi biết là cô biết. TJ đã nói với tôi. Cậu ấy là tay trong

của tôi. Cô sẽ đi nói chuyện với người đó bây giờ sao?.”

Carol vẫn không rời mắt. “Chúng tôi chuẩn bị.”
Kathryn nói luôn, “Tôi muốn thẩm vấn gã.”

“Việc này…”
“Tôi biết khu vực này, Carol. Tôi không biết cụ thể đối tượng này

nhưng tôi biết đám người mà gã giao du cùng. Điều đó khiến tôi có một lợi
thế lớn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.